Truyện[HotaBook - #ST - Phần 2 - Chương 1] Bảy bước tới mùa hè.

Được viết bởi: Cô cô nớt ?


Khoa nghĩ quả không sai. Dì Liên đã rắp tâm sẽ tóm lấy vành tai thằng cháu hoang đàng khi nó đặt chân xuống đất và tiếp theo sẽ nghĩ ra những hình phạt đích đáng cho nó, nhưng khi thấy Khoa không đặt chân mà đặt mông xuống đất (và sau khi lao xuống đất bằng tư thế khó coi đó rồi thì Khoa có vẻ không chết cũng đã trọng thương) thì dì không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện trừng phạt thằng bé nữa.

Hồn vía lên mây, dì quýnh quíu chạy lại phía Khoa, miệng mồm mếu xệch:

- Khoa, Khoa! Cháu có sao không?

Khoa vẫn nằm im lìm, trông bộ dạng thì có vẻ sẽ không bao giờ dậy nữa.

Nước mắt ròng ròng trên má, dì Liên ôm vai Khoa lay lay như người ta đang lắc một chiếc xe cạn xăng, hy vọng sẽ đánh thức một giọt sinh khí còn sót lại đâu đó trong cơ thể bất động kia.

- Ôi, cháu làm sao thế Khoa! Cháu vừa nói chuyện với dì đây mà!

Dì Liên nức nở ghê quá khiến Khoa cảm thấy mềm lòng. Nhưng hồn nó đã trót lìa khỏi xác, Khoa cố mím chặt cả môi lẫn mắt, biết rằng bất cứ một sự bất cẩn nào cũng khiến cặp mông nó trả giá. Thậm chí nó ép mình nín thở càng lâu càng tốt.

Dì Liên sờ tay lên mũi nó, thấy cháu mình hoàn toàn tắt thở thì khóc rống lên:

- Ôi, tội nghiệp thằng bé! Nó chỉ nghịch cây chổi thôi mà mình đã khiến nó ra nông nỗi này. Cây chổi thì có đáng gì cơ chứ. Ngoài chợ người ta bán hàng mớ, muốn mua mấy cây chả được. Thế mà thằng bé phải bỏ mạng chỉ vì một cây chổi vứt đi!

Dì khóc, nói một tràng, ngưng khóc để xì mũi rồi tiếp tục ca cẩm trong đau thương, rồi lại tự dằn vặt bản thân, trông cái cách dì kịch liệt lên án mình có cảm tưởng nếu có thể tống được mình vào tù dì không ngần ngại gì mà không làm. Cuối cùng dì quyết định bày tỏ sự hối hận to lớn đó bằng hành động.

Dì lục lọi trong túi áo, moi ra một cây compa, đặt vào bàn tay "giá lạnh" của Khoa:

- Dì trả cho cháu nè. Sáng nay dì tịch thu nó chẳng qua dì sợ cháu dùng nó đánh nhau với bạn...

Khoa mừng quá, suýt chút nữa nó đã co các ngón tay lại để nắm lấy món đồ tưởng đã ra đi không bao giờ trở lại đó.

Dì lục túi áo bên kia, lần này dì tìm thấy một hòn đá đen, nhẵn thín, lớn bằng quả ổi sẻ. Lại đặt vào bàn tay kia của Khoa, không để ý bàn tay đó vừa rồi nắm hờ nay đã xòe ra từ lúc nào:

- Dì trả cho cháu luôn hòn đá khi nãy này. Bây giờ thì cháu không thể dùng nó để ném vỡ đồ đạc nữa rồi.

Dì nhìn cây compa bên tay này của Khoa, rồi nhìn hòn đá bên tay kia của Khoa, bất giác động lòng ôm mặt khóc rấm rứt.

Dì mải khóc làm Khoa sốt ruột quá. Nó nhớ dì Liên đã tịch thu của nó bao nhiêu là thứ và thật không có cơ hội nào thuận lợi hơn lúc này để thu hồi tài sản.

Thế nhưng sau khi trả lại cho Khoa hai món đồ, dì dường như quên mất chuyện tiếp tục bày tỏ sự hối hận với thằng cháu tội nghiệp bằng cách trả các món thứ ba, thứ tư...

Khoa he hé mắt liếc trộm dì, thấy dì vẫn vùi mặt vào giữa hai bàn tay, thút tha thút thít, và cứ cái kiểu này có vẻ dì không còn nhớ gì đến những món đồ đã thu giữ của Khoa.

Sau một thoáng lưỡng lự, Khoa liều cất tiếng:

- Còn bộ bài cát-tê nữa...

- Ờ, bộ bài dì giấu trong ngăn tủ quần áo. - Dì Liên thôi bưng mặt, dì dùng cườm tay quẹt nước mắt lẫn nước mũi và lảo đảo đứng lên - Để dì vào nhà lấy...

- Còn con dao nhíp... - Khoa nhắc, lòng tham ùn ùn trỗi dậy.

- Cháu yên tâm! - Dì gật đầu dễ dãi, giọng tràn ngập bao dung - Dì nhớ con dao đó rồi...

Nhưng vừa dợm bước, như sực nhớ ra điều gì, dì Liên quay ngoắt lại, miệng há hốc:

- Ủa, Khoa!

Trong nháy mắt, dì Liên biến thành con người khác, tương phản hoàn toàn với con người dịu dàng vừa rồi. Giọng dì rít lên, the thé:

- Tao tưởng mày chết rồi mà, Khoa! Thế ra...

Không đợi dì Liên nói hết câu, Khoa trượt đi bằng hai gót chân, thoát khỏi cú tóm của dì. Thêm một cái chỏi tay nữa, Khoa lật người lại, lồm cồm bò dậy và nhanh như cheo, nó lạng tuốt ra xa, phóng về phía hàng rào cuối vườn, tay vẫn nắm khư khư hai món đồ béo bở.

Khoa nghe rất rõ tiếng giậm chân bình bịch và tiếng gọi í ới của dì nó ở phía sau nhưng nó mặc kệ. Như một vận động viên nhảy cao, nó búng người bay qua hàng giậu mồng tơi, vướng chân vào bụi tơ hồng, ngã đánh uỵch.

Khoa nén đau, lóp ngóp đứng lên, quay mặt đá chân vào hàng giậu để trả thù cú té rồi tập tễnh đi tiếp.

Phần 2 nè, hay không mn? Nhớ like ủng hộ Ếch nhé. Good Bye

Posted on August 08, 2019 09:54:08 PM


16
Donate free




Đăng nhập để tham gia thảo luận! Hoặc bạn có thể bình luận bằng facebook ở dưới.