Truyện[HotaBook - #Zíp - Chapter 0] Hành Trình Xuyên Thời Gian

Được viết bởi: Nhan Chước





Chapter 0: Một gia đình đã từng hạnh phúc


Giới thiệu: Click Here

Meredith’s POV
Hồi nhỏ, tôi từng có một cuộc sống vô cùng hoàn hảo. Gia đình tôi thuộc hạng khá giả nên tôi chẳng phải lo nghĩ hay làm việc gì nhiều. Bố mẹ tôi thì thuộc kiểu người nghiêm túc, tuy vậy, họ vẫn vô cùng nhẹ nhàng và kiên nhẫn với tôi. Bố tôi là giám đốc của một công ty bất động sản, còn mẹ tôi thì ở nhà nội trợ. Còn tôi, tôi chỉ có ăn, học, ngủ và chơi. Dù công việc có bận bịu đến thế nào đi chăng nữa, bố vẫn không quên dành thời gian cho hai mẹ con tôi. Vào những ngày cuối tuần, bố thường đưa cả nhà đi du lịch, hoặc có thể là đi dã ngoại hay việc gì đó tương tự. Tôi những tưởng mình là người may mắn nhất thế giới.
Nhưng cuộc sống đâu chỉ có màu hồng. Đằng sau vỏ bọc ấy là những sự thật mà không ai tưởng tượng được.
Năm lên tám, tôi đã phát hiện một bí mật động trời về bố mẹ mình. Tôi vẫn nhớ như in cái buổi chiều ấy. Chiều hôm ấy vốn bình thường như bao ngày khác: bố tôi đang đi làm, mẹ tôi thì nấu nướng, còn tôi đưa Pepper – chú chó của mình đi tận hưởng hông khí trong lành ở ngoài kia. Lúc ấy, tôi vẫn chưa hay biết những sự thật kinh khủng kia. Thậm chí, tôi đã thốt lên: “Hôm nay là một ngày tuyệt vời!”
Có lẽ tôi đã nói quá sớm rồi.
Tôi cùng với Pepper trở về nhà khi mặt trời đang dần xuống núi. Sau khi để Pepper trở lại đúng chỗ, tôi bước vào trong nhà. Kỳ lạ thay, nhà tôi đang mất điện, còn mẹ thì không có ở trong bếp và chẳng có thứ gì ở trên bàn ăn cả. Tôi nghĩ chắc mẹ đi đâu đó một lúc thôi. Nhưng mẹ cũng đâu có việc phải ra ngoài.
“Mẹ ơi... Mẹ!” - Tôi cố gọi mẹ nhưng không hề có tiếng trả lời. Cứ như chỉ có mình tôi ở trong nhà vậy. Trời ngày càng tối dần. Tôi không nhớ nổi mọi lần mẹ đã để cái đèn pin ở đâu. Vì vậy, tôi liền lục tung khắp các ngăn tủ, xui xẻo thay, chẳng có dấu vết nào của chiếc đèn pin ở đó cả. Tôi bước lò dò đến cầu thang. Đi hết tầng hai, tôi vẫn không thấy bóng dáng của mẹ đâu cả. Tôi lại bước từng bước chậm chạp lên tầng ba và kiểm tra từng căn phòng.
_ Áaa!
Đầu tôi choáng váng. Tôi cố gắng ngồi dậy với cơn đau ê ẩm khắp người. Phấn lưng áo đã ướt đẫm. Đó chính là lý do mà tôi bị ngã như thế này. Nước đang tràn lênh láng trước cửa phòng tắm.
Vừa hay đèn lại sáng lên. Tôi nhìn xuống vũng nước. Một dòng điện chạy sọc sống lưng tôi. Nếu nó là vũng nước bình thường thì tôi sẽ không giật mình, nhưng vũng nước mang một màu đỏ tươi. Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi liền mở cửa phòng. Tôi hét thất thanh rồi ngất lịm lúc nào không hay biết.
...
_ Mer! Con tỉnh lại đi!
Mờ. Giống như sương mù vậy. Bố đang cố lay tôi dậy. Khung cảnh ngày một rõ nét hơn. Tôi đang ở trong phòng ngủ của mình. Bố từ từ đỡ tôi dậy.
_ Mẹ thế nào rồi bố?
_ Mẹ con... đang ổn. Rất ổn.
_ Bố nói dối! – Nói rồi tôi bật ra khỏi giường và chạy xuống phòng tắm.
Cảnh sát đang tập trung ở phòng tắm. Họ đưa ra kết luận là mẹ tôi đã tự tử dựa vào dòng chữ máu do chính tay bà viết trên tường. “Quá sức chịu đựng. Quá đủ rồi.”. Nước mắt tôi trào ra như thác. Tôi không thể tin được là bà đã tự kết liễu đời mình. Mẹ luôn rằng nói mẹ rất hạnh phúc khi được thuộc về gia đình này kia mà. Tôi không thể hiểu nổi. Tại sao cơ chứ?
Hóa ra câu trả lời vốn ở ngay trước mắt. Mẹ đã để lại thư tuyệt mệnh trong ngăn tủ bàn học của tôi. Đọc bức thư xong, tôi mới biết hào nhoáng bên ngoài mà mọi người đều ngưỡng mộ không chỉ là tất cả. Đằng sau vỏ bọc ấy là những sự thật thú vị đến lạ lùng.
Bà ấy đã thú nhận mọi thứ. Rượu. Thuốc lá. Heroin. Không có thứ gì mà bà chưa tiếp xúc. Đánh bạc. Thua lỗ trăm triệu. Đúng là ông trời biết trêu ngươi mà. Nhưng nghiệt ngã hơn cả chính là nguồn cơn của tất cả chuyện này chính là... bố tôi. Chính xác hơn là việc mẹ phát hiện ông đã có một đứa con riêng gần bảy tuổi.
Chính ông đã biến mẹ trở thành một con người trầm cảm. Chính ông đã khiến mẹ phải vùi đầu vào chất kích thích để quên đi nỗi đau. Chính ông đã làm cho gia đình này trở nên tan vỡ.
Gia đình tôi chẳng bao giờ trở lại như xưa được nữa.
End Meredith’s POV

Dự kiến Chapter 1: xx:xx xx/xx/xxxx

Hic :(( Viết dở quá :<<
Mong Chapter 1 sẽ vớt vát được chút ít T~T
Tính không post luôn a~
P/S : Phải bớt lazy đi hoy :D

Zíp - chan <3

Posted on August 13, 2018 07:02:33 PM


9
20
Donate free




Đăng nhập để tham gia thảo luận! Hoặc bạn có thể bình luận bằng facebook ở dưới.