Tập 2

Chương 78

2024-05-05

22

Yan đúng là không tim không phổi. Nhiệm vụ của Yan là hỗ trợ Calian.

Trước khi linh hồn Bern nhập vào cơ thể Calian, Yan luôn ở bên cạnh anh.

Nhưng anh chẳng hề đắn đo nghi ngờ chuyện gì. Điều này không có nghĩa là Yan không chú ý tới Calian. Anh thực sự quan tâm tới Calian rất nhiều, anh biết thói quen của Calian.

Calian luôn ngờ vực tại sao Yan không coi những hành động khác thường của anh là kỳ lạ.

“Người không nhớ Franz đã ném dao vào người sao?”

“Nhớ chứ. Nhưng anh ta ném vào ta sao?”

Yan thật là ngốc nghếch.

Buổi sáng sau cuộc trò chuyện với Franz.

Mưa dần tạnh, Calian chuẩn bị gặp Silica. Anh quyết định nói cho Yan biết chuyện về Franz.

Thế nên Yan mới nhớ lại lần ném dao đó.

Có vẻ Yan không mấy thiện cảm với Franz nên trước hết, Calian muốn biết Yan tức giận đến mức nào. Nhưng quả thực, anh đã quên mất chuyện Franz ném dao vào anh.

Yan cứ đứng im vì sợ Franz sẽ tức giận hơn nếu anh tránh né. Còn Calian, anh đã bắt con dao bay về phía Yan khiến bàn tay bị thương chảy máu.

Dù con dao để cắt đồ ăn không sắc lắm nhưng nó vẫn khiến anh bị thương nặng. Chẳng lẽ anh không nhớ?

“Đúng vậy, sao người có thể quên được cơ chứ?”

“Người còn vết sẹo trên tay không? Mỗi lần nhớ đến lại làm thần tức giận…”

“Ta hiểu mà, đừng giận nữa.”

Calian cười.

“Ta sẽ bảo anh ta xin lỗi.”

“Vì cái gì?”

“Chúng ta bắt tay hợp tác rồi.”

“Với Franz?”

“Ừ.”

Mắt Yan trợn trừng.

“Franz quay lưng lại với Silica? Thần không tìm được lý do nào để anh ta làm thế.”

Calian hé miệng, nghĩ đến Franz.

Có vẻ như Franz không thể đồng tình với những việc làm sai trái của Silica nên đã làm mọi cách né tránh làm Vua. Anh nghĩ Silica sẽ từ bỏ nếu anh làm vậy, nhưng bà không phải kẻ dễ dàng từ bỏ lòng tham.

Franz chắc chắn đã thấy tin tức do Hội Pháp sư tung ra. Anh biết Silica đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng.

“Anh ấy không hề quay lưng lại với bà ta…”

Franz không hề bỏ rơi Silica.

Thậm chí anh còn bảo vệ Silica trước mặt Rumein.

Nhưng có lẽ, anh nhận ra, chỉ có cái chết mới có thể ngăn bà lại.

“Anh ta chỉ đóng cửa trái tim mà thôi.”

Yan không hiểu rõ về các mối quan hệ xã hội sẽ không thể hiểu chính xác lý do khiến Franz thay lòng đổi dạ. Vì thế, anh không thích Calian có mối quan hệ tốt với Franz. Vậy nhưng anh không tỏ ra mặt.

“Vậy tại sao anh ta lại gây phiền phức cho người bấy lâu nay?”

“Ta không hỏi.”

Calian trả lời.

Giờ anh mới nhận ra Franz chỉ gây hấn với anh trước mặt mọi người. Ngay ngày Franz ném dao vào Yan, chẳng phải anh ta vẫn im lặng trước khi Randall đến hay sao?

Nhưng Calian không định suy đoán lý do Franz gây hấn. Người duy nhất có thể tha thứ cho Franz đã ra đi rồi. Calian “thật” đã ra đi rồi.

“Chúng ta không hợp tác để coi nhau là bạn bè thân thiết.”

Calian đứng dậy mà không nói thêm lời nào. Hiện giờ anh muốn gặp Silica.

“Ngươi không phản đối ta gặp Silica một mình chứ?”

“Không ạ.”

Yan lại buồn phiền khó chịu.

Calian vờ như không thấy.

“Hãy bảo thầy đến đây trước khi người về nhà nhé.”

Yan hỏi lại,

“Người thực sự định đến cung điện Heisia một mình sao?”

“Ừ. Ngươi không cần thấy mặt Silica đâu.”

“Thần lo nhỡ có chuyện gì nguy hiểm xảy ra.”

Alan cũng lo như vậy.

“Đừng lo.”

Rồi anh một mình tới cung điện Heisia.

***

Trên tay Silica là mẩu thư nhỏ.

Bà mới nhận được từ bồ câu đưa thư.

Mặt Silica không đổi, nhưng bàn tay cầm thư đã trắng bệch tới mức mạch máu nổi lên rõ ràng.

– Nhìn từ xa, Grey Brissen không hề bị thương nặng. Nhưng thần không gặp được ngài ấy để xác nhận chính xác tình trạng thể chất và tinh thần. Thần cũng đã hỏi gia nhân ở lâu đài nhưng không ai nói năng gì về việc đó.

“Thần nhìn thấy ngài ấy từ xa. Ngài ấy không hé miệng nói nửa lời.”

– Ngài ấy có thể liên lạc lại khi vết thương đã lành, nhưng cuối cùng, lại yêu cầu thần rời đi.

Silica đọc to lá thư vài lần. Bà ngồi ngây ra im lặng cả buổi trời.

“…Quay lại.”

Người được Nữ hoàng cử đến đáng ra phải được tiếp đón lịch sự. Cho dù nó không được quy định trong phép xã giao thì anh trai bà cũng không nên cư xử với người của bà như vậy.

Nhưng ông đối xử với người bà phái đến như một kẻ không mời mà đến.

“Dù không thái độ ra mặt nhưng anh đã yêu cầu người của ta trở về.”

Silica thì thào rồi cười ha ha.

Cô trưởng hầu nữ đứng ở bên, không dám di chuyển chút nào mà chỉ chú ý đến Silica.

Ngày đó, bà đã rất tức giận và đập hết các chậu Ranieri trong nhà kính.

Thế rồi một hầu nữ bước vào, báo với cô trưởng hầu nữ,

“Hoàng tử Calian…vừa đến…”

Calian đến.

Không cần thêm dầu vào lửa.

Họ đã hẹn gặp từ hôm trước. Nhưng cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà gặp Calian.

“Đổi lịch hẹn sang ngày khác.”

“Không.”

Silica ngắt lời cô.

Rồi bà đưa cô trưởng hầu nữ bức thư đó.

“Gọi cậu ta vào đi.”

“Vâng.”

Cô trưởng hầu nữ dẫn Calian bước vào.

Tiếng bước chân của anh vang vọng trong nhà kính.

“Cũng một thời gian rồi chúng ta mới lại đơn độc gặp nhau như này nhỉ.”

Calian ngồi xuống đối diện Silica.

“Silica.”

Bà bật cười vì Calian vẫn gọi tên bà như thế.

“Không có gì thay đổi nhỉ.”

Rất nhanh, một hầu nữ bước tới cùng hai tách cà phê. Silica ra hiệu cho cô trưởng hầu nữ rời đi, rồi bà nói tiếp.

“Ta không hứng thú lắm chuyện cậu ghé qua ngày hôm nay. Tại sao cậu tới đây?”

“Tôi đến vì có vài thứ đưa cho bà.”

Calian đặt một vật lên bàn.

Lần trước anh lấy ra thuốc độc trông như viên đường.

Silica khẽ nhíu mày khi nhìn thấy vết đen trên đồ Calian mang ra. Đó là vết máu khô trông cực tức mắt.

Đây là chiếc túi bà đưa cho Teyle.

“Teyle. Chiếc túi này là từ tay anh ta.”

Anh mở túi, dù trên đó dính máu, anh chẳng ngần ngại chạm vào.

“Có rất nhiều tiền bên trong.”

Calian ném chiếc túi đã đóng lại về phía Silica.

Silica cau mày khi chiếc túi rơi xuống cạnh cốc của bà.

“Ngài Hertz đã biến chiếc xe của anh trai bà thành đống củi nên tôi sẽ trả tiền xe cho ông ấy. Thế nhưng, tôi không muốn cử người đến lãnh thổ của Grey. Nếu bà gặp Grey thì hãy đưa cho ông ấy chiếc túi này.

Calian muốn trả tiền xe bằng tiền Silica đưa cho Teyle.

“Dù sao thì, đây cũng là tiền của bà.”

Có vẻ như anh dám chắc bà là người đã thuê Teyle.

Silica nói,

“Ý cậu là gì…?”

“Bà không nhớ đã gặp Teyle ngày hôm đó.”

Calian ngắt lời bà.

“Có vẻ như bà hứng thú với ngài Hertz nhỉ.”

Silica cười.

“Phải. Ta không nhớ.”

Calian chẳng thèm bận tâm.

Silica không chắc Calian đến là đe dọa cô vì hành động của Teyle hay còn động cơ nào khác. Nhưng bà biết chắc chắn một điều, Calian là khó đối phó.

“Ta không biết tại sao cậu nói như vậy. Ta chỉ chỉ mất một kỵ sĩ, và ta không nhỏ mọn như cậu nghĩ. Thế nên, mong cậu đừng tỏ vẻ ngạo mạn.”

Anh thấy lời bà thật thú vị.

“Trông bà không vui lắm, một người cao thượng không nao núng thế đâu.”

“Cậu nghĩ vậy sao?”

“Đúng. Chẳng phải đó là lý do tôi đến đây à?”

Sắc mặt Silica lạnh hẳn đi.

Calian tiếp tục.

“…Hay là vì con chim đến rồi.”

Ánh mắt Silica thay đổi.

Rõ ràng là Calian đang ám chỉ bức thư của Grey.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Silica.

Thái độ của Grey hoàn toàn thay đổi sau khi ông trở về. Lần cuối cùng bà cùng ông liên lạc là từ lãnh thổ Endicia liên quan đến việc mua xe mới. Nhưng lý do phải mua xe mới thì…

Calian đụng mặt với Grey tại Reddington. Và bây giờ, pháp sư Arsen Hertz, kẻ đã phá hủy cỗ xe của Grey, đã biến mất.

Chưa hết.

Grey rời lâu đài Reddington, nhưng Calian vẫn ở đó thêm ba ngày. Vài ngày sau, bà mất liên lạc với Grey.

Chắc chắn giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó.

Khi Silica còn mải suy nghĩ, Calian nói.

“Bà đang có rất nhiều suy nghĩ nhỉ.”

“Có vẻ cậu đã làm gì đó với Grey. Cậu đã hứa cho Grey cái gì để nhận được sự trợ giúp của ông ta?” Silica lạnh lùng nói. “Ta không biết cậu có thứ gì đáng giá thế đấy.”

Bà đã nhầm.

Mục đích Calian đến chỉ khiến bà nhằm vào anh.

Calian không trả lời, Silica tự cho rằng mình đã đúng.

“Cậu phấn khích quá nhỉ. Nhưng nó không hữu ích đến thế đâu.” Silica cười.

“Mẹ cậu hẳn rất vui mừng khi có cậu.”

“A.”

Giọng Calian chứa đầy hồi tưởng bất ngờ. Mắt anh nheo lại.

“Nhắc đến mẹ tôi làm tôi chợt nhớ đến một vài chuyện.”

Anh không nói dối.

Một câu hỏi nảy lên trong đầu anh khi nghe những lời của Silica. Đây sẽ là câu hỏi kích thích Silica hơn cả chuyện về Grey.

Calian hỏi.

“Có phải cựu Nữ hoàng Aisha thực sự mất vì bạo bệnh không?”

“Không hề.”

Anh khẽ thì thầm. Nụ cười của Silica vụt tắt.