Tập 9

Chương 15 Sầu muộn của Tenchi

2024-05-19

31

CHƯƠNG MƯỜI NĂM: SẦU MUỘN CỦA TENCHI

Seina đã ăn xong bữa trưa ở nhà Tsukiko và đi đến nhà Tenchi với Fuku. Seina được nghe là Tenchi sẽ đi ra ngoài ruộng với Sasami và vì vậy cậu đã đi đến đó.

"Tenchi-senpai, hôm nay anh làm ruộng một mình à?"

"Miyah!" Ryo-Ohki giơ tay lên như thể Seina đang điểm danh.

"Ồ, đúng rồi, không phải thường có hai người giúp anh sao?"

"Nhờ sự giúp đỡ của mọi người ngày hôm qua mà họ có thể nghỉ ngơi một chút." Tenchi đang nói nhưng anh ấy vẫn không ngừng làm việc trên cánh đồng.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng anh lại thở dài thườn thượt.

"Senpai-sao vậy?" Seina nhận thấy tâm trạng và hỏi Tenchi.

"Ồ ... Không, không có gì... Cảm giác khá lạ khi không có gì để làm."

"Anh đã trồng được nhiều cà rốt khá nhiều so với ngày hôm qua."

"Bọn anh thường mất một khoảng thời gian để tự làm việc đó ... Vậy, hôm qua em đã nói chuyện gì với Tsukiko-obasan vậy?"

"Không có gì, tại sao ạ?"

"Tsukiko-obasan có vẻ hơi hụt hẫng... có gì đó không ổn ... cô ấy có vẻ khó chịu ..."

"Ồ, Kai nói với em rằng Dai-san đã về nhà."

Dù đang nói chuyện với Tenchi, Seina vẫn khó mở lời về Tsukiko với Tenchi.

"Ồ, đúng rồi ... Dai-san đã đến trước đó."

"Trong làng đã có người nói với anh về Dai-san đúng không? Như cách ông ấy và Tsukiko đến với nhau chẳng hạn?"

Seina không biết nhiều về quá khứ của Tsukiko. Điều mà cậu biết được nhiều nhất về quá khứ của Tsukiko là cô ấy là bạn với cha của Miki trong học viện cách đây rất lâu.

"Này... thôi nào ~~~. Anh có thể nói cho em biết mà......"

"Thực ra... bất cứ khi nào Kai-kun hỏi cô ấy về ông ấy, cô ấy luôn cởi giày ra và bắt đầu đánh thằng bé và cấm Kai-kun nói về vấn đề đó. Thành thật mà nói thì anh hơi lo lắng... "

"Nhưng nếu Kai lên vũ trụ, việc tiếp xúc với Dai-san sẽ là điều không thể tránh khỏi. Có lẽ Dai-san đã đến để làm quen với Kai trong trường hợp điều đó xảy ra."

"Ồ ... cũng có lý, này umh ... Seina-kun ... Anh biết một chút về việc này, nhưng nếu có ai hỏi thì đừng nói đó là anh nhé?"

"Tất nhiên! Em sẽ không bao giờ nói cho ai biết!"

"À ... Anh không biết chi tiết, nhưng sau khi cha của Kiriko-san, chồng của Tsukiko-obasan qua đời, cô ấy đã gặp Dai-san, nhưng lúc đó có vẻ như ông ấy không phải là một người kỳ quặc như lúc này. Ông ấy nghiêm túc hơn, một người bình thường ..."

"Ha ha ha! Senpai, anh có chắc về điều đó không?"

Seina hiếm khi nghi ngờ những điều Tenchi nói là dối trá.

"Khi anh nghe điều đó, anh cũng nói như vậy. Nhưng nếu điều đó không phải sự thật, em d giải thích mọi việc về họ như thế nào đây? Họ không kết hôn, nhưng họ đã có Kai."

Vào thời điểm đó, nó có vẻ như là một mối quan hệ hợp lý.

"Chà có lẽ ông ấy đã lừa dối cô ấy, hoặc có thể ông ấy đã cưỡng bức cô ấy nhưng..."

"Chà... Nhưng Dai-san không phải loại lừa dối, ông ấy cũng không phải là người hay làm những điều ghê tởm như thế, và Tsukiko-san có thể dễ dàng đánh bại ông ấy nếu ông ấy thậm chí còn cố gắng.”

“Nếu ông ấy làm chuyện như vậy, em nghi ngờ Dai-san sẽ không bao giờ được phép gặp Kai.”

Ngược lại, nếu làm chuyện như vậy, Tsukiko-san có lẽ đã sát hại ông ta, hoặc cùng lắm là ngồi tù. Và Tsukiko-san cũng không phải kiểu say xỉn và quan hệ tình dục với người lạ nên có lẽ không phải vậy.

"Lúc đó Dai-san đang gặp rất nhiều rắc rối cá nhân, ông ấy có vẻ đã gặp rắc rối kinh khủng, và theo những gì anh nghe nói thì ông ấy khá loạn thần và có ý định tự tử."

"Nói cách khác, anh nghĩ rằng mối quan hệ của họ đang gặp rắc rối bởi vì ông ấy có chút vấn đề về đầu óc sao?"

"Có thể, theo như anh nghĩ thì ông ấy là một thanh niên nghiêm túc, tốt bụng với Tsukiko-obasan khi cô ấy trải qua một khoảng thời gian khó khăn ... Đó là giả thuyết tốt nhất mà anh có thể đưa ra... nghe có vẻ hợp lý phải không?"

"Nó không phải là một lý do quá lớn... nhưng anh có vẻ đang bỏ qua điều gì đó."

Nếu một chàng trai trẻ từng nghiêm túc và trầm lặng trở nên loạn thần và điên rồ vào ngày hôm sau, điều đó khá hợp lỳ khi ông ta từ một chú mèo con dễ thương bị biến thành một con gián trong mắt Tsukiko.

"Những người nói với anh điều đó dường như nghĩ rằng ông ấy đang giả vờ. Dù có chuyện gì xảy ra Tsukiko-obasan chắc hẳn đã có lúc thích ông ấy vì là bố của Kai-kun, nhưng thật khó để ai trong số họ chấp nhận sự thật đó."

"Nghe vô lý thật đấy!"

Seina luôn nghĩ rằng Tsukiko và Dai không bao giờ có tình cảm với nhau và Kai đã đồng ý điều đó.

"─── Có lẽ lúc đó bà ấy bị ma nhập?" Kai từng nói

"Nhắc đến Dai-san, Seina-kun... em biết gia đình Tennan không?"

"Vâng, tất nhiên là em biết."

"Anh nghe nói Dai-san đến từ gia đình đó."

"Wow! ... Vậy em tin rồi."

Gia đình Tennan luôn được đối xử đặc biệt, họ là một gia đình coi luật pháp như một trò đùa.

"Anh nghe nói họ khá nổi tiếng ..."

"Giáo viên của em ở học viện là một thành viên của gia đình Tennan... Em không nhận ra họ nổi tiếng đến vậy ... Em nên hỏi Amane-san… Chờ đã... Em nghĩ tốt nhất là không nên... Cô ấy có thể sẽ tức giận..."

"Đúng... Theo cách mà anh hiểu, Dai-san khá giống những gì người ta mong đợi ở các Tennans khác."

"Ồ, ra vậy, cảm ơn rất nhiều vì thông tin đó Senpai."

Hiện tại cậu chưa từng chạm trán với Dai ngoài không gian, nhưng cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai. Nếu Kai đi vào không gian, cơ hội sẽ cao hơn nhiều. Cậu không ghét Dai, nhưng thành thật mà nói, cậu chỉ muốn tránh tiếp xúc không cần thiết với gia đình Tennan. Chỉ riêng Seiryo thôi đã đủ phiền phức rồi, cậu không muốn phải đối phó với bất kỳ ai khác đến từ gia đình đó.

"Miyah!"

Lúc đó, Ryo-Ohki và Fuku đã giơ tay lên thì thấy Sasami và cô ấy chạy đến ôm Fuku và Sasami.

"Anh biết chúng ta chưa làm gì nhiều nhưng hãy nghỉ ngơi đã." Tenchi đặt chiếc cuốc trong tay xuống đất và bước đi.

Tenchi và Seina tắm xong sau bữa tối, họ để Fuku và Ryo-Ohki cho Sasami và đi đến phòng của Tenchi trên tầng 3. Còn quá sớm để đi ngủ, nhưng họ đã nằm xuống một tấm nệm và thư giãn trong một bộ quần áo ngủ thoải mái.

"Tenchi-senpai, không phải anh muốn nói chuyện sao?"

Seina phá vỡ sự im lặng giữa họ và một cuộc trò chuyện giữa hai người bắt đầu.

"Chà, uhm eeeeeehhhh... ừ."

Tenchi cúi gằm mặt và tỏ vẻ khó hiểu. Anh ấy dường như không biết có nên nói chuyện hay không.

"Trông có vẻ khó nói ... Có lẽ nào là về em sao?"

"Tại sao em nghĩ vậy?"

Seina rất giỏi trong việc đọc những thứ như thế này.

"Tenchi-senpai... Anh có khuôn mặt giống như khi Kiyone-obasan qua đời, anh trông rất buồn. Đối với em, nó giống như anh đang phải chịu đựng đau khổ vậy ..."

"!!.... Vậy là anh có một khuôn mặt như vậy."

Tenchi ngước mắt lên và nhìn vào khuôn mặt của Seina. Anh ấy tỏ ra điềm tĩnh nhưng kiên quyết. Tenchi đã quyết định nói với Seina.

“Vậy em có thể dành chút thời gian để nghe không?"

Seina lặng lẽ gật đầu. Đây dường như là một điều nặng nề để nói, Seina đã sẵn sàng chấp nhận nó.

"...... Tokimi-san, cô có ở đó không?"

Tenchi nói to chẳng có mục đích cụ thể nào như thể anh ấy đang độc thoại. Một cô gái như một con búp bê nhỏ xuất hiện trước mắt Seina

"Tôi tồn tại trong mọi chiều không gian và thời gian, cậu đã quên rồi sao? Masaki Tenchi-sama."

"... ừm, cái gì vậy ...... ??"

277ad97e-f694-47b4-8783-7c2b45485ca3.jpg

Seina không còn ngạc nhiên với những thứ như thế này nữa. Mặc dù đây có vẻ là một thực thể kỳ lạ hơn là một bức ảnh được chiếu lên. Dù sao thì cậu cũng khá bối rối trước thực thể xuất hiện đó không phù hợp với vẻ nghiêm túc mà Tenchi đang thể hiện.

"Thực ra cô ấy là... "

"Ồ, khoan đã, Masaki Tenchi-sama. Trước khi nói về chuyện này, tôi cần tạo ra một sân khấu thích hợp..."

Tenchi im lặng, Tokimi giơ tay lên cao và đột ngột. ,

"Ồ!"

Vũ trụ trải ra dưới chân Seina, nó bao trùm cả căn phòng chỉ trong nháy mắt.

Do khả năng tăng cường sinh học của mình, Seina có sức đề kháng mạnh mẽ với thôi miên và ảo giác. Các giác quan cho cậu biết đây không phải là ảo giác. Không, đó là một thứ khác...

[Đây là sự thật!]

Bản năng được mài dũa của Seina hét lên. Cảm nhận nguy hiểm của cậu đánh giá tình huống này là bất thường.

"Được rồi! Chúng ta bắt đầu ở đây! Cậu cảm thấy chuyện này là thật sao?"

Cậu nghe thấy giọng của Tokimi nhưng đó không phải là giọng của một đứa trẻ như lúc nãy mà là giọng của một người trưởng thành. Hơn nữa, âm thanh lan tỏa khắp không gian, cậu không thể xác định được nguồn gốc của âm thanh. Nhưng khi cậu nhìn lên...,

"Này!"

Tokimi xuất hiện trong dạng trưởng thành với kích thước vô hạn. Bà ấy nhìn xuống Seina một cách duyên dáng như thể bà ấy bao phủ toàn bộ không gian phía trên cậu. Những điều cậu cảm thấy không phải là những cảm giác dễ diễn tả như sợ hãi hay tuyệt vọng. Nó giống như cảm giác kinh ngạc khi nhìn thấy một vị thần thực sự.

“Woah! ............”

Seina dừng lại, cậu cảm thấy ý thức của mình đang cố gắng bị nuốt chửng xuống vực sâu và nuốt chửng tiếng hét mà sắp phát ra. Mồ hôi túa ra toàn thân, cậu kiệt sức chỉ vì dảng vẻ của Tokimi.

Seina thở một cách nặng nhọc và từ từ lấy lại bình tĩnh.

(Ôi, mình lại ra mồ hôi rồi, mình sẽ đi tắm lại lần nữa...!?)

Seina vì một lý do nào đó nhận thấy bản thân đang nghĩ đến một điều ngu ngốc như vậy, cậu đã không bị cản trở bởi cảm xúc choáng ngợp của mình trong khoảnh khắc đó.

“Ho, ta hiểu rồi.” Tokimi nhìn Seina và mỉm cười hài lòng.

"Masaki Tenchi-sama. Hãy nói cho cậu ấy biết mọi chuyện, cậu trai này có một bản lĩnh vững vàng, đủ mạnh mẽ để xử lý nó."

"Ừm... trước khi chúng ta làm điều đó, cô có thể giải thích tình huống hiện tại không...?"

Hiện tại, cậu dường như đang ở ngoài không gian. Tuy nhiên, cảm giác về quy mô của nó là quá lớn để nó được như vậy.

"Oh Yamada Seina-dono, ta biết cậu đang nghĩ gì, cậu đang ở bên ngoài vũ trụ ba chiều mà cậu đang sống, đây là thiên hà của cậu."

"Cái gì!?"

Một thiên hà có kích thước khoảng 30 cm đang trôi nổi trước mặt Seina.

"Wow!”

Seina cứng người, cậu không muốn chạm vào nó, vì vậy cậu nín thở để không vô tình di chuyển.

"Các nguyên tử tạo nên cậu sẽ không ảnh hưởng đến các ngôi sao khác nhau của thiên hà.”

"Ngay cả khi cô nói vậy ... !! "

Thiên hà đột nhiên rời xa Seina, hay đúng hơn là Seina di chuyển khỏi vị trí cũ, nhưng ở phía xa thiên hà rộng lớn vẫn tỏa sáng như bong bóng. Nếu đây thật sự là vũ trụ thì lúc đó cậu đã bị dịch chuyển bao nhiêu tỷ năm ánh sáng?

"Ta nghĩ sẽ dễ dàng cho cậu thấy bằng cách đối chiếu cậu với một vật thể hiện có. Giúp cho thấy sự tồn tại đó là Masaki Tenchi-sama lớn như thế nào so với kích thước của tất cả sự tồn tại còn lại."

"Sự tồn tại? Kích thước?"

"Đối với cậu ấy, nó sẽ như thế này." Tokimi nói, Seina sau đó đã nhìn thấy Tenchi.

"Seina-kun, em nghĩ gì về anh khi chúng ta thi chạy đến ngôi đền?"

"Ồ cái đó à... Em nghĩ rằng anh cũng đã trải qua Tăng cường Sinh học ..."

"Em có biết đây là gì không?"

Ba vật thể mỏng như màng xuất hiện trước Tenchi.

"Đó có phải là những gì em nghĩ không?"

"Em đã bao giờ nghe nói về Light Hawk Wings (cánh ánh sáng-LHW) chưa?"

"Những thứ mà các con tàu hoàng gia tạo ra sao? Đây là thứ anh tạo ra sao!? Tenchi-senpai tạo ra chúng như thế nào vậy?"

Trước mắt Seina, Tenchi đã biến nó thành một thanh kiếm, một chiếc khiên và áo giáp.

"Chuyển hóa vật chất của LHW. Ngoài Masaki Tenchi-sama, chúng ta là những người duy nhất có thể làm được điều đó, nó là không thể ngay cả đối với thế hệ đầu tiên của Hoàng gia."

"Bằng cách nào đó, khi chúng ta tồn tại, ý nghĩa của sự tồn tại của chúng ta đã được xác định ............"

Seina nhìn lên Tokimi, sau lưng cô, cậu thấy thứ trông như bóng của hai người. Cậu muốn biết họ là gì, nhưng cậu cảm thấy nên lắng nghe trước.

"Tokimi-san là ai vậy? Tenchi-senpai làm chuyện này là vì cô sao?"

"Đúng vậy, chúng tôi được gọi là 3 vị thần đứng đầu của sự sáng tạo. Đúng như tên gọi của chúng tôi, chúng tôi là những người nằm trên đỉnh của mọi chiều không gian tồn tại.”

"Các vị thần đứng đầu... "

"Các vị thần đứng đầu chỉ là một cái tên đơn thuần, họ có sức mạnh toàn tri, nhưng họ chỉ là những sinh vật sống bậc cao, không cần phải tôn thờ họ hay đặt cho họ một danh hiệu như Thần."

"Ồ, vậy sao?"

Cậu không biết làm thế nào để đối phó với việc có một sinh vật toàn trí trước mặt. Cậu quyết định không nghĩ về nó sâu hơn nữa.

"Cậu có thể nhìn thấy thứ giống như bóng dáng phía sau ta phải không không?"

"Tốt hơn là cô nên giải thích tại sao Tenchi-senpai lại xuất hiện như vậy."

[Trước khi nói về chuyện này, tôi cần tạo ra một sân khấu phù hợp.]

(…… oh!)

Lúc đó, Seina mới hiểu được ý nghĩa của từ mà Tokimi nói.

(Ồ, mình hiểu rồi, trước đó mình không thể tin rằng Tokimi-sama là bất cứ thứ gì như thế hay thậm chí là Tenchi-senpai.)

Nếu cậu nghe thấy điều này từ miệng của Tenchi trong phòng của anh ấy với một con búp bê nhỏ thì cậu sẽ không tin.

(Vì vậy đó là lý do tại sao họ cho mình quan sát theo cách này...)

Cậu lấy tay lau lượng lớn mồ hôi đang chảy trên mặt, và lau nó ở gấu quần áo ngủ.

“Như tên gọi của chúng ta gợi ý, ba người chúng ta đứng trên đỉnh vũ trụ, một người trong chúng ta là người mà cậu đã biết đến với cái tên Hakubi Washu, người còn lại được biết đến là người sáng lập ra Cây Hoàng gia, Tsunami. Ba chúng tôi ban đầu là những thứ duy nhất tồn tại ở đây.”

"Tôi hiểu người sáng lập ra Cây Hoàng Gia là một người trong số cô, nhưng cô nói Washu-chan cũng là một thứ gì đó giống như Thần sao?"

“Sức mạnh thần thánh của chị ấy vẫn còn ở đây trong bóng tối phía sau ta. Mặc dù một chút sức mạnh đã đến với cô ấy và tồn tại ở chiều không gian thứ 3. Tại sao chúng ta lại làm điều đó? Chà, đó là lý do tại sao chúng ta tồn tại.”

"Lý do mọi người tồn tại?... Mục đích của cô là gì?"

"Ngay từ thời điểm chúng ta tồn tại, chúng ta đã có sức mạnh toàn năng, nhưng đồng thời chúng ta cũng có một mâu thuẫn. Điều đáng buồn là chúng ta biết được có một chiều không gian xa hơn chiều không gian cao nhất mà chúng ta tồn tại. Nhưng sự toàn trí của chúng ta đang phủ nhận bằng chứng về sự tồn tại của chiều không gian đó."

"Nó vừa tồn tại vừa không thể tồn tại... điều đó khiến cô rất buồn sao? Nhưng tại sao điều đó lại xảy ra?"

“Chúng ta đã cố gắng điều tra nó, chúng ta đã dành vô số thời gian để thử và sai, điều mà Washu-oneesama gọi là “cách suy nghĩ của người suy nghĩ”. Nhưng chúng ta không thể tìm ra sự thất bại trong sự toàn tri và toàn năng của mình. Vì vậy, ta đã thử đi thử lại, trải qua vô số lần thử và sai, nhưng kết quả vẫn như nhau.”

"Câu chuyện này thật khó đối với tôi ... khi mọi thứ đang diễn ra giống như tôi đang say."

Seina không thể theo kịp cảm giác về quy mô câu chuyện. Đột nhiên cậu cảm thấy như đang đứng trên đỉnh tháp mà không có dây an toàn.

"Vì vậy, chúng ta đã tạo ra một chiều không gian phụ và thiết lập một ranh giới ly khai với chiều không gian trên cùng. Câu chuyện quen thuộc như câu chuyện xuất hiện trong nhiều tôn giáo. Ban đầu những người sinh ra đã thiếu hầu hết các khả năng. Tuy nhiên, nếu ai đó có thể vượt qua nó và đến được chiều không gian cao nhất... "

"Vậy cô đã tạo ra thực tại để tìm manh mối cho chiều không gian cao nhất sao?"

“Đúng, nhưng khi chúng ta làm điều đó, có một sự thay đổi chưa từng có trong chúng ta. Mặc dù ban đầu chúng tôi là Trinity, Washu-oneesama của chúng ta đã từ bỏ sức mạnh và trí nhớ của mình với tư cách là Thần tối cao và đến sống ở đó như một con người. Chị ấy bắt đầu tìm kiếm kiến thức từ thuở đầu để xem liệu có thực sự mâu thuẫn hay không. Tsunami-oneesama của tôi bước vào chiều không gian thứ 3 với nhiều sức mạnh có thể và tìm kiếm những khả năng mới thông qua sự kế thừa dòng máu của chị ấy. Và, như chúng ta đã lên kế hoạch khởi đầu khi bắt đầu thí nghiệm, ta bắt đầu phá vỡ sự hài hòa vốn có của các chiều không gian, ta tạo ra những bất thường để tìm kiếm một khả năng.”

"Kết quả là Tenchi-senpai?"

"Không. Là một người khác, Z."

"Chuyện gì đã xảy ra với anh ta?”

"Hắn ta đã vất bỏ mạng để theo đuổi câu trả lời, hắn ta không muốn để chúng ta thử nghiệm với những người sở hữu tiềm năng như mình. Hắn ta hy vọng là kẻ đặc biệt duy nhất, hắn ta đã chiến đấu chống lại Masaki Tenchi-sama nhưng đã bị giết. Và trong dòng thời gian khởi nguồn của những cuộc chiến đó sự hiện diện của Masaki Tenchi-sama bắt đầu xuất hiện... Cậu có còn nhớ khi cậu bị Z chém không, Masaki Tenchi-sama?"

"Ồ ... Có ... Tôi nhớ mình đã chết vì cố gắng bảo vệ Ryoko... nhưng sau đó, khi tôi chết, tôi chỉ nhớ mình đã được nói chuyện với ai đó ... "

Tenchi lục tìm trí nhớ của mình để nhớ lại khoảng thời gian đó một cách tuyệt vọng. Nhưng anh không thể nhớ gì ngoài cơn đau dữ dội mà anh cảm thấy vào lúc đó.

"Cậu ấy bị ném vào chiều không gian phía trên do bị Z chém làm đôi. Cậu ấy đã biến đổi bản chất của LHW và hình thành một cơ thể từ một thứ giống như tế bào và bắt đầu xuất hiện như một sự tồn tại ở chiều không gian tiếp theo. Sự xuất hiện của cậu ấy, đáng lẽ phải xảy ra do sự trưởng thành về mặt tinh thần lại xảy ra bằng vũ lực, vì vậy chúng ta phải dùng toàn bộ sức mạnh để ngăn chặn sự xuất hiện của Tenchi-sama, đó là nguyên nhân khiến cậu ấy đau đớn."

Áp lực nặng nề thoát ra từ anh có thể đã phá hủy vũ trụ.

"Vì vậy, rất nguy hiểm nếu anh ấy không trưởng thành về mặt tinh thần sao?"

"Yamada Seina-dono. Cậu nghĩ gì về tình huống này? Cậu đã nghĩ gì khi nhìn thấy ta trong bộ dạng này?"

“Không, tôi hiểu.”

Seina nhớ lại cảm giác khi nổi da gà khắp người cho dù khi nhớ lại nó khiến khắp người cậu toát mồ hôi lạnh. Biểu cảm của Tenchi cũng biến dạng như Seina.

"Tôi hiện giờ đã đồng bộ với ký ức của Yamada Seina-dono, vì vậy ở một mức độ nào đó cậu ấy sẽ biết được cảm xúc của Tenchi-sama khi đến không gian bên trên."

"À ...Vâng, chắc chắn rồi... Nhưng tại sao tôi lại có cảm giác đã nói chuyện với ai đó trước đó?"

"Các thí nghiệm của chúng ta tạo ra rất nhiều biến dạng, và kết quả là có một Điểm kỳ dị trong hình dạng một người để cân bằng những phản ứng đó. Bà ấy là mẹ của cơ thể ba chiều của Tsunami-oneesama, Sasami. Mặc dù bà ấy hiện đã ổn định, sau 100.000 năm, bà ấy đột nhiên mất cân bằng trong tinh thần và bắt đầu mất kiểm soát."

"Misaki-sama!"

"Sau 100.000 năm ??" Seina và Tenchi đồng thời lên tiếng.

"Cậu tồn tại trong mọi chiều không gian, mọi trục thời gian, nhưng việc Misaki-okasama mất kiểm soát sau 100.000 năm chỉ là một khả năng."

"... Senpai, anh có hiểu ý của cô ấy không?"

"Đừng hỏi anh...."

Ngay cả khi họ nhận thức được thời gian thì nó vẫn quá lớn.

"Tương lai được xác định bởi những lựa chọn và hành vi cả có ý thức và vô thức của nhiều sinh vật tồn tại. Bởi vậy, trục thời gian của tương lai hỗn loạn với nhiều khả năng chưa được xác định... Nói một cách dễ hiểu, nó giống như lựa chọn của cậu trong trò chơi phiêu lưu 18 + của Masaki Kai vậy."

"Cái quái gì vậy? " Seina và Tenchi dường như bị kéo ra khỏi sự mơ hồ của họ.

"Đối với một câu chuyện mang tầm vĩ mô, thật là kinh tởm khi một vị thần toàn trí lại đang mô tả nó bằng cách sử dụng các trò chơi hentai làm ví dụ."

"Yamada Seina-dono. Tôi chỉ đang chọn cách tốt nhất để truyền đạt thông tin này thôi."

Nói theo cách nào đó thì Tokimi là người toàn tri. Cô ấy thường không phải giải thích mọi chuyện với mọi người hoặc ngược lại.

"Nói cách khác, kết thúc thay đổi tùy thuộc vào sự lựa chọn của chúng ta, nhưng vẫn có những kết thúc khác trong trò chơi ... có phải như vậy không?"

"Misaki-okaasama từ hàng trăm nghìn năm nay cảm thấy thù địch với chúng ta và đã tấn công Masaki Tenchi-sama, người đã ở đó cùng lúc trên cùng trục thời gian, cậu ấy đã đến để ngăn bà ấy lại. Đó là người đã giúp Masaki Tenchi-sama của dòng thời gian hiện tại vượt qua."

“Vì vậy, đó là lý do tại sao ... Tenchi-senpai, 100.000 năm sau, đã giúp đỡ Tenchi-senpai hiện tại sao?"

"Masaki Tenchi đó chỉ là một khả năng vì phần đó của tương lai vẫn chưa được xác nhận. Cũng có một hiện tượng tạm thời xảy ra khi cậu ấy lần đầu tiên nhảy đến mốc thời gian trên trục với Noike khi cô ấy vẫn còn là một nửa nữ của Kagato như ban đầu."

"Vậy cuối cùng, sự xuất hiện đã thực sự bị chặn lại bởi Tenchi-sempai hiện tại?"

"Đúng và bây giờ sự phát triển của cậu ấy vẫn tiếp tục."

"Chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông tên Z?"

"Người đàn ông đó đã thua Masaki Tenchi-sama và khả năng của hắn ta biến mất ... vì vậy ta đã khôi phục hắn ta và những thứ ta đang nắm giữ về cuộc đời của hắn ... như một con người bình thường, hiện hắn ta sống với cha mẹ của mình." Tokimi khi nói về điều đó đã rất buồn.

Seina tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục nói hay không nhưng cậu đã quyết định câu hỏi của mình sẽ được trả lời bây giờ.

"Tại sao cô lại làm như vậy ... nếu anh ta quay lại tấn công lần nữa thì sao ..."

"Hắn ta không thể sử dụng sức mạnh của mình nữa, bởi vì chúng ta không thể tạo tái tạo khả năng của con người khi tái sinh họ, vì vậy theo một cách nào đó, hắn ta đã đẩy nhanh thí nghiệm của chúng ta ... Vậy ... Bây giờ cậu đã biết về Masaki Tenchi-sama, cậu có ghét chúng ta không?"

"Hả!?"

Lời nói của Tokimi khiến Seina bất ngờ, Seina nhìn Tenchi đang im lặng và chán nản.

"Tất cả những nguyên nhân khiến cậu đau khổ là do chúng ta... nhưng ..."

"Còn hơn thế nữa! Hơn thế nữa ... Anh còn đổ lỗi cho trái tim yếu đuối của mình... Z sẽ... Ryoko... và tôi cũng vậy... và tôi cũng sẽ như vậy!"

Khuôn mặt Tenchi méo mó vì đau đớn trước những lời nói của Tokimi.

"Anh xin lỗi vì đã lôi kéo em vào nhà tù vô tận này ...!"

"Nhà tù vô tận!? Nói thế cũng hơi quá ... Thế có tiêu cực quá không? Lỡ như hắn ta thích nó thì sao?"

Giọng Seina bình tĩnh.

"... Sau khi khả năng này xuất hiện, anh đã nhờ Washu-chan khám sức khỏe, cô ấy không thể thấy bất kỳ sự thay đổi hay bất thường nào về thể chất ... nhưng ... Cơ thể anh không còn lão hóa nữa."

"Nhưng nếu anh không già đi thì anh sẽ không chết đúng không? Sự tồn tại thực sự của anh đã rất lớn ở giai đoạn này, nó còn lớn hơn cả thiên hà, vì vậy điều đó không làm em ngạc nhiên, nhưng ... "

"Cậu ấy không già đi chứ không phải là bất tử đâu, Yamada Seina-dono. Có thể giết cậu ấy nếu bị tiêu diệt ở kích thước hiện tại."

"Vậy! Và ai có thể làm được điều đó!? Cô còn không thể thì chẳng phải đó gần như trường sinh bất tử sao?"

Thật khó để tưởng tượng một người lại phá hủy một thứ có kích thước hàng triệu năm ánh sáng.

"Có một số sinh vật đa chiều ở Zara có thể làm được, cây Hoàng gia thế hệ thứ nhất cũng vậy, và Kamidake của Yamada Seina-dono ... và thứ mà Yamada Seina-dono có khả năng kiểm soát trong tương lai cũng có thể làm được."

"Tuy nhiên, chúng ta không được phép thực hiện bất kỳ hành động nào có thể gây hại cho Masaki Tenchi-sama."

"... Vậy, đó không phải là sự bất tử sao?"

Không ai có thể làm những điều mà các Vị thần Toàn trí của vũ trụ không cho phép.

"Seina-kun, em không biết mức độ nghiêm trọng của việc này đâu! Em cũng không còn già đi vì anh đó!”

Tenchi nói với một giọng khó chịu mà Seina thấy bất thường.

"Cả em nữa sao?”

"....Xin lỗi, anh đang cố gắng để bình tĩnh như em... nhưng, nhưng anh ..."

"Hãy nói về nó sau."

"Không, anh phải nói... Anh phải nói về nó bây giờ."

Tenchi thở sâu và chậm để giúp ổn định thần kinh.

"Ngay cả Tokimi-san và những người chị em của cô ấy, những vị thần đứng đầu dường như đang trải qua một sự suy thoái nhẹ. Nhưng ngay cả khi vũ trụ này đã chết và biến mất, anh sẽ tiếp tục sống mãi mãi. Ngay cả khi Tokimi-san không còn nữa, ngay cả khi tất cả mọi thứ xung quanh anh đều biến mất, anh sẽ ở lại đây mãi mãi."

Nếu Tenchi tồn tại trong tình trạng không có bất cứ thứ gì ... Anh sẽ ở trong tình trạng nào? Tenchi chỉ sợ điều mà anh không thể hiểu được.

"Đó là ý của anh khi nói đến một nhà tù vô tận sao...?"

"Em đã nghĩ gì Seina-kun, khi em nghe nói về Tăng cường sinh học? Em nghĩ gì về việc có tuổi thọ 2.000 năm?"

"Em đã nghĩ rằng mình đã khác với những người Trái đất khác rồi... Nhưng trong không gian, điều đó là bình thường, tất cả mọi người xung quanh em đều có nó, vì vậy nó thực sự không còn quan trọng khi em nhớ lại điều đó."

"Anh cũng như vậy nhưng ... anh phải chịu cái nhà tù vô tận này... Nếu anh không cô đơn, có lẽ anh cũng sẽ cảm thấy như vậy nhưng anh không thể... không còn cách nào ... "

"Không có cách nào ... tại sao?"

"Sức mạnh của anh đang ngăn cản những người gần gũi với mình bị lão hóa. Ryoko, Ayeka-san, Sasami-chan và Noike-san, Mihoshi-san, Ryo-Ohki, Washu-chan và cả em nữa, Seina-kun!"

Tenchi cố nén những lời nói ra với một giọng run rẩy.

"Sức mạnh của Tenchi-senpai đang khiến em không già đi sao...?"

"Mặc dù anh không muốn xin lỗi vì đã làm những gì mình đã làm, nhưng anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói xin lỗi ... Anh thực sự xin lỗi ..."

Đó là một lời thú nhận đau đớn. Đó là lời thú tội nặng nề nhất trong thế giới này.

"Vô tận? ... Đúng vậy! Nghe có vẻ quen thuộc, phải không?"

"Seina-kun, em nói gì vậy?"

Tenchi không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình trước phản ứng của Seina. Không, anh không thể hiểu được.

"Một nhà tù vô tận... Nếu em không gặp Kiriko-san hoặc anh, Tenchi-senpai, em nghĩ đó là nơi mình sẽ đến."

"Ah!"

"Tất nhiên, nó sẽ không thực sự là vô tận, nhưng em hiểu cảm giác của Tenchi-senpai. Anh đã cảm thấy sợ hãi khi ở một mình mãi mãi và cảm giác muốn ai đó giúp đỡ mình. Vì vậy, em muốn cùng anh đi đến vô tận, giống như anh đã làm với em, senpai.”

Seina nhìn thẳng về phía trước khi nói điều này với Tenchi với giọng điệu mạnh mẽ.

"Seina-kun, em... Cảm giác của em đối với điều này thật đáng ngưỡng mộ... nhưng ngay cả sức mạnh của Tokimi-san cũng không thể giúp anh thoát khỏi nhà tù này."

Tenchi tuyệt vọng chịu đựng mong muốn để lại mọi thứ như cũ. Tenchi rất vui nhưng trong tâm trí lại đang khóc.

"Cho dù là như vậy!"

"Ta không định loại bỏ khả năng cậu ấy được sinh ra là một thực thể cao hơn. Washu-neesamaa và Tsunami-oneesama của tôi cũng vậy, nếu điều tồi tệ đó là tất yếu xảy ra thì hãy để nó như vậy. Ta không ngại bị tổn thương, ta không thể chống lại nó... Ta không thể làm được."

Họ đã sống một khoảng thời gian vô tận với Tokimi chỉ để tạo ra khả năng này.

Tenchi, người đã đánh bại Z và nhìn thấy sự cay đắng của Tokimi khi Z thua anh, không cảm thấy có lỗi với cô ấy.

"Vậy thì đi nào, đi đến nhà tù vô tận đó!” Seina thúc giục.

"Yamada Seina-dono, trái tim của cậu rất mạnh mẽ, ta chắc rằng cậu có thể dễ dàng chịu đựng sống trong thời gian vô tận. Đừng lo lắng Tenchi-sama, có hy vọng ở cuối sự vô tận."

"Hy vọng?"

"Masaki Tenchi-sama, khi chúng ta tụ họp lần đầu tiên tại gia đình Masaki, cậu có nhớ Ryoko đã nói gì không?"

"...Chuyện gì sẽ xảy ra nếu sự tồn tại của Tokimi cũng là một thí nghiệm của những người ở một chiều không gian cao hơn? ......"

"Một tồn tại thậm chí còn cao hơn? Thứ đó thực hiện thí nghiệm giống như thí nghiệm của Tokimi-san!"

"Bởi vì đã có một mâu thuẫn chung giữa chúng tôi, khả năng đó là không thể phủ nhận."

Tuy nhiên, kết luận đó không phải là kết luận mà Tokimi có thể tự mình chấp nhận được. Sự toàn tri của họ cũng đang phủ nhận điều đó. Tuy nhiên, cuộc gặp gỡ với các Tenchi khác đã khiến cô ấy đủ linh hoạt để nói rằng đó là một khả năng.

"Nếu chúng tôi là thí nghiệm của những người ở không gian phía trên, Masaki Tenchi-sama có thể là một người sinh ra tự nhiên ở đó. Mặc dù, tất nhiên, nó có thể giống nhau. Nhưng ít nhất, nó sẽ được giải quyết theo quan điểm của chúng tôi, là cách duy nhất cho phép một sự biến mất có thể xảy ra."

Mục đích của Tokimi là tạo ra một sự tồn tại vượt lên trên chiều không gian trên cùng. Nếu Tenchi đến được đó, vai trò của Tokimi sẽ kết thúc. Sẽ không còn cần thiết để bảo vệ Tenchi nữa.

"Vượt ra ngoài giới hạn của sự vô tận... nghe có vẻ đáng sợ kinh khủng. Tokimi-san, cô đã có một khoảng thời gian vô tận để sống, cảm giác như thế nào khi sống trong vô tận?"

Seina khá vui vẻ khi hỏi Tokimi.

"Nó trôi qua, giống như một khoảnh khắc."

"Tôi có ấn tượng đó."

"Đối với một con bọ sinh ra vào buổi sáng và chết vào buổi tối, cuộc sống của Seina-dono gần như là vô tận trong quan điểm của con bọ đó. Con bọ không coi cuộc đời của cậu là ngắn ngủi, vì vậy nếu một người sống vô thời tận, Seina-dono không thể hiểu được suy nghĩ của chúng đâu."

"Bởi vì cô có một cuộc sống ngắn ngủi như vậy, tôi nghe nói rằng mọi người sống khá khó khăn trước khi chết, vậy cảm giác đó như thế nào? "

"Một số chọn sống trong một thời gian ngắn vì họ vô dụng hoặc lười biếng, hoặc bằng lòng với cuộc sống ngắn ngủi. Có những người thấy cuộc sống của họ có ý nghĩa và muốn sống mãi mãi... Điều chính làm thay đổi cách cậu nhìn nhận là ý chí tiếp tục của chính cậu. Theo quan điểm của tôi, Tenchi-sama không cần phải sợ hãi trước một thế giới vô tận, vì vẫn có những người luôn bên cạnh tôi ... vì vậy tôi không nghĩ rằng tôi có đủ tư cách để nói điều đó với cậu."

"...Seina-kun ... Em thực sự không sao chứ? Em có ổn khi cùng anh đi đến tận cùng của sự vô tận chứ?"

Tenchi rùng mình nhìn Seina. Anh đã sẵn sàng để chấp nhận câu trả lời của Seina.

"Vâng, tất nhiên. Em thực sự có một chút phấn khích."

"Phấn khích?"

"Có thể nhìn thấy tận cùng của vũ trụ ... Nó giống như một giấc mơ có thể đi bất cứ nơi nào."

Tất nhiên, mặc dù Seina hoàn toàn tự tin nhưng Tenchi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu thực sự đến lúc đó, nhưng ít nhất trong đầu anh lúc này không còn lo lắng nữa.

"... Em quả nhiên rất mạnh mẽ."

"Cảm ơn Tenchi-senpai"

"Nếu em đã nói vậy."

Tenchi nhắm mắt lại, anh đã chấp nhận mọi thứ và mỉm cười.

"Miah!"

Tenchi đột nhiên được đưa trở lại thực tại bởi tiếng những meo của Ry-Ohki và Fuku. Không gian bên ngoài trước đó đã biến mất và họ được trở về phòng của Tenchi.

"Ryo-Ohki? Fuku-chan?"

Ryo-Ohki lao đến Tenchi, Fuku thì lao đến Seina.

"Cả hai chúng tôi đều muốn cho Tenchi-dono và Seina-dono được nghỉ ngơi."

"Sasami-chan !?... Washu-chan!"

Ở lối vào phòng Tenchi, Sasami và Washu, những người mà họ đã nhìn thấy đằng sau Tokimi chỉ một lúc trước, đang đứng đó nhìn họ với một nụ cười. Washu xác nhận Tenchi đã nhận ra cô là thật, cô nhẹ nhàng đưa tay lên và chào anh, cô đi xuống cầu thang một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng.

"Miah!"

Một nụ cười tự nhiên nở trên khuôn mặt của Tenchi và Seina khi họ nhìn Ryo-Ohki và Fuku.

"Chúc ngủ ngon."

Tenchi và Seina nói với đối tác của họ. Ryo-Ohki và Fuku tiến về phía Sasami một cách hài lòng và nhảy lên cả hai vai của cô ấy. Trước khi họ nhận ra, Chibi Tokimi đã ngồi lên đầu Sasami.

"Ngủ ngon, Tenchi-oniichan, Seina-oniichan." Sasami rời phòng.

"... Cảm ơn em, Sasami-chan."

Tenchi gọi Sasami, cô quay lại với anh.

“Nói lời cảm ơn là việc của em mà.”

Sasami tự cười một mình và sau đó cô bước xuống cầu thang với những bước chân nhẹ nhàng.

--------------------