WN

Chương 24 : Thủ thư này méo phải anh hùng đâu?!

2024-04-27

24

Trans : Khanhkhanhlmao

______________________________

"Tôi về rồ-" 

"Tôi đang đợi cậu đấy Toukujou-kun! Đi thôi nào!" 

"-Có nhanh quá không thế?! Tôi vừa mới về đến nhà thôi mà!" 

Do hôm nay chính là cái ngày “Hẹn hò ở thư viện” nên hiện tại Kiryu đang rất là hào hứng.  

Có lẽ vì mới lên kế hoạch ngày hôm qua thôi nên cảm xúc của cô ấy vẫn còn nồng nhiệt. Tôi cười gượng đáp lại Kiryu, người đang tỏa ra nụ cười rạng rỡ rồi bước vô lối vào để thay giày. 

"Nào, đi thôi!" 

---Tôi còn chưa kịp cởi giày ra. 

“Khoan, còn quần áo của tôi thì sao!?” 

"Không sao cả, cứ để vậy đi! Tôi cũng đang mặc đồng phục nên không sao hết! Có phải là chúng ta đi đến chỗ không lành mạnh hay gì đâu." 

"Cái chỗ đó chắc chắn là không thể lành mạnh hơn được nữa! Bình tĩnh chút đi mà! Thư viện không có chạy mất được đâu." 

"Đúng là thư viện không có biến mất được, nhưng mà mấy cuốn sách tôi định mượn thì có!" 

...À, cũng có lý. 

"Ừm, tôi hiểu rồi ...hôm nay cô định mượn bao nhiêu cuốn sách vậy?" 

"Mười một! Hôm qua tôi đã đọc một cuốn nên tôi sẽ trả nó và thêm mười cuốn của Toukujou-kun nữa!" 

“Mười một quyển sách...” 

Mười một quyển sách... liệu có nhét nổi hết vào trong cặp của mình không? 

“Tuy trông có hơi kì nhưng mà để tôi lấy đồ đạc trong cặp ra cái nhé?” 

"Đồ đạc?" 

“Không đời nào tôi có thể xách tay mười một quyển sách về nhà được.” 

Nói rồi tôi lấy hết mọi thứ từ cặp sách của mình ra. Kẹp chiếc túi giờ đã nhẹ hơn dưới cánh tay, tôi ra hiệu cho Kiryu đến gần. 

“Vậy thì đi chứ?” 

"Ừm! Đi thôi!" 

Dưới sự thúc giục của Kiryu, tôi mở cánh cửa vừa nãy mới bước vào và đi ra ngoài lần nữa.  

Chẳng phải hẹn nhau ở nhà ga thì sẽ tốt hơn sao? Trong khi nghĩ linh tinh trong đầu thì bọn tôi đã cuốc bộ đến ga. Lên tàu rồi ngồi lắc lư trong hai mươi phút, cuối cùng tôi cũng đến ga gần thư viện nhất. 

"Chúng ta đã đến rồi! Đi thôi nào." 

"Vâng vâng" 

Từ ga đến thư viện chỉ mất khoảng năm phút đi bộ. Kiryu rõ ràng đang có tâm trạng rất vui vẻ, tôi chỉ biết cười rồi đi theo cái người đi vừa nhảy nhót. 

"...Lần nào tôi cũng ngạc nhiên vì sự hoành tráng của nó." 

Thư viện mà tôi đang đến là một thư viện khá lớn, tuy không phải là nơi có bộ sưu tập sách lớn nhất... nhưng có vẻ như nó được xếp hạng khá cao. Ngoài ra còn có các cửa hàng và khu vực ăn uống trong thư viện. 

Khi dòm ngó xung quanh thì tôi bắt gặp một onee-san đang nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.  

Mình có gặp chị ấy ở đâu đó rồi à? Tôi nghĩ ngợi rồi cúi đầu, đối phương cũng cúi đầu đáp lễ và tiến lại gần. 

"...Nè?" 

"Vâng... à, xin chào. Ta mới gặp nhau hôm qua phải không?" 

Đó là người quen của Kiryu à? 

"Ờm... Kiryu? Đây là?" 

“Là Kasumi Toudou-san, chị ấy là thủ thư ở thư viện này.”  

"Ừ, lần đầu gặp nhau... phải không? Tôi là Kasumi Toudou." 

"À, tôi -uh, tôi là Toukujou Hiroyuki. Rất vui được làm quen." 

"Rất vui được làm quen. Ayane-chan nè, em mới đến đây hôm qua nhỉ? Vậy? Thế hôm nay..." 

Nói đến đây, Toudou-san bắt đầu mỉm cười như thể vừa nhận ra điều gì đó. 

"Hiểu rồi! Một buổi hẹn hò ở thư viện! Và còn là hẹn hò đồng phục nữa chứ~? Quá tuyệt zời~!!" 

"K-Không! C-Chuyện đó không phải! K-Không phải là hẹn hò ở thư viện... Không đời nào! Em chỉ đến để đọc sách mà thôi!" 

"Rùi, rùi~. Ayane-chan đúng là vẫn dễ thương như mọi khi~. Thế? Đây có phải là lần đầu tiên bạn trai em đến đây không?" 

"Đây không phải là lần đầu tiên của em... Mà do chưa có thẻ nên em đang nghĩ đến việc làm một cái." 

“Em có thẻ học sinh không?” 

"Vâng, em có mang." 

"Vậy thì làm được đó. Được rồi! Vừa hết giờ nghỉ luôn nên chị sẽ làm cho em! Đi nào!" 

“K-Không phải như thế! Kasumi-san, không phải là hẹn hò đâu!” 

Phớt lờ mấy lời phủ nhận ngốc nghếch của Kiryu, tôi bị Toudou-san đẩy lưng bước vào thư viện.  

...Cô ấy vẫn tiếp tục khẳng định “Đây không phải là một buổi hẹn hò!", có cần phải bướng bỉnh tới vậy không? Thằng này có hơi đau lòng rồi đó... 

◇◆◇ 

"Rồi sao? Cậu có mối quan hệ như thế nào với Ayane-chan? Có thực sự là bạn trai của em ấy không?" 

“…Chuyện này, cảm giác giống như một cuộc thẩm vấn vậy.” 

Ở thư viện... hay nên nói là tại nơi đăng ký, tôi được đưa đến một không gian có thể ngồi sau quầy và bị Toudou-san thẩm vấn. 

“Muốn katsudon không?” 

"Ở đây có phục vụ món đó không?"  

“Thật đáng tiếc, không được ăn uống trong thư viện nên cà phê cho cậu cũng không có đâu.” 

"Vậy tại sao chị lại đề cập đến nó?" 

“Không, mấy thằng ‘bạn trai’ luôn gọi đây là một cuộc thẩm vấn đấy.” 

“Em không phải là bạn trai của cô ấy.” 

"Thế cậu là ai? Khó mà tưởng tượng được Ayane-chan luôn đi một mình lại đến đây cùng ai đó chứ đừng nói đến một chàng trai, trừ khi cậu bạn trai của cô ấy." 

“…Em vẫn có thể là bạn mà?” 

"Không thể, cô bé không có bạn bè phải không?" 

"...Chị biết điều đó à?" 

"Một cô gái đến thư viện ba ngày một lần, mượn nhiều sách nhất có thể rồi đi về nhà? Chuyện đó là không thể nào trừ khi dành toàn bộ thời gian sau giờ học và ngày nghỉ để đọc sách." 

...chắc chắn rồi. 

"Em ấy cũng đến đây vào thứ bảy nữa... đấy, nhìn kiểu gì thì cũng chắc chắn không có bạn bè." 

Mặc dù mấy lời đó là sự thật nhưng có vẻ chị ấy không biết Kiryu đang phải trải qua những thứ còn khó khăn hơn.  

Nhân tiện Kiryu hiện đang đi tìm sách trong thư viện.  

Lúc đầu thì cô ấy nói “Tôi sẽ giúp cậu làm thẻ thư viện” cơ, nhưng mà toudou-san đã bảo “Không sao đâu, việc này chị quen rồi. Ayane-chan đi tìm sách đi. Hay là? Em sợ chị bắt bạn trai của em đi mất à?” thế là cô ấy lập tức phóng đi. Cố lên nhé Kiryu, rốt cuộc thì thằng này là người duy nhất bị thẩm vấn. 

"...Dù sao thì, một buổi hẹn hò đồng phục cơ đấy~. Toẹt vời quá đi~." 

“Như đã nói, em không phải là bạn trai của cô ấy.” 

"Đi chơi với người khác giới thì người ta gọi đó là hẹn hò chứ gì nữa?" 

"Ừm... theo định nghĩa thì chị không có gì sai cả." 

“Ngay cả khi không có hẹn hò thì cả hai vẫn đủ thân thiết để đi cùng nhau sau giờ học đúng không? Ấy chà~ Thế thì tốt hơn nữa. Cả hai đã biết cảm xúc của nhau nhưng chưa dám bày tỏ đúng không… Tuyệt vời ông mặt trời! Chị có thể hốc tận ba bát cơm bằng chuyện này đấy!” 

“…Chị đang nói cái quái gì vậy?” 

Tôi nheo mắt nhìn Toudou-san, người đang mỉm cười và giơ ngón tay cái lên rồi gãi đầu bản thân. 

“Em biết đấy, chị làm công việc này vì bản thân yêu sách. Và tiểu thuyết lãng mạn là thứ chị sùng bái. Ayane-chan là một cô gái xinh đẹp đến lóa mắt nên chị đã cố tưởng tượng xem em ấy sẽ dẫn theo kiểu bạn trai như thế nào.''  

"Tưởng tượng..." 

“Tất cả những người yêu sách đều có trí tưởng tượng phong phú mà, em biết không?” 

"Em không biết đấy." 

Họ sẽ không- Hả? Có lẽ nào? 

"Ờm, em sẽ phải tưởng tượng 'Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?' Đúng không? Đó cũng là một phần của việc tận hưởng câu truyện đó. Dù sao thì Ayane-chan ở tại đây cũng khá nổi tiếng." 

"Cô ấy mà nổi tiếng ư? Kiryu á?" 

"Đúng rùi. Mấy người nhân viên còn gọi em ấy là 'Nữ hoàng' của thư viện này đấy. Thành thật mà nói thì Kiryu còn biết nhiều về sách hơn chị nữa, dù cho chị đã ở đây ba năm sau khi tốt nghiệp đại học đấy. Nghe bảo rằng em ấy đã đến đây từ khi còn bé." 

"Em không nghĩ lại có giai đoạn trong cuộc đời Kiryu nhỏ bé như vậy đấy." 

Toudou-san tạo một khoảng trống bằng ngón cái và ngón trỏ rồi nói “Nhỏ như này”. 

"Ờm, đó chỉ là trò đùa thôi... Dù sao thì như chị đã nói trước đó, Ayane-chan chẳng phải là xinh đẹp đến đáng kinh ngạc sao? Nhưng em ấy luôn đến thư viện một mình và khá nổi tiếng vì điều đó." 

"Em không nghĩ là cô ấy còn nơi nào để đi chơi..." 

"Thôi thì đúng. Nhưng ở tuổi đó mà không có bạn bè thì có hơi... Thường thì mọi người đến đây để học mà? Em còn ấy đến tận ba lần một tuần." 

“...Vâng.” 

"Đó là lý do tại sao không chỉ có riêng chị lo lắng, mà tất cả các nhân viên đều như vậy. Tất nhiên, bọn chị chọn công việc này vì tất cả đều là những người yêu sách nhiều hơn người bình thường và chị cũng nghĩ việc thích sách là một điều tốt nhưng.. Nó không phải là tất cả. Có nhiều điều mà em có thể học hỏi từ mối quan hệ bạn bè, từ tình yêu." 

"..." 

"Vì thế ... chị cảm thấy mình giống như một người bảo hộ. Vậy nên, hãy chăm sóc cho Ayane-chan nhé?" 

Vẻ mặt của chị ấy nhìn tôi như thể thực sự lo lắng cho Kiryu khiến tôi cảm thấy hơi hạnh phúc, tôi đáp lại bằng một tiếng “Vâng”.  

Sau đó như thể hài lòng, chị ấy vỗ vai tôi và mỉm cười. 

“Nhân tiện thì, khi nào bắt đầu hẹn hò nhớ báo cáo cho chị nhé! Để còn kể cho chị nghe cái câu chuyện tình ngọt sớt của em nữa!” 

“...Không bao giờ.” 

...Ai đó trả lại sự cảm kích của thằng này đi.  

Nhưng... nếu mà nói với chị ấy Kiryu là hôn thê của tôi thì liệu chị ấy có kiểu “Chị có thể hốc đước hết năm bát cơm đó!'' rồi nhảy nhót một cách điên cuồng không?