Truyện[Hotabook - #Punpunchan99 - CHÚ ƠI! EM YÊU ANH] EP 5

Được viết bởi: Hust IT1




Thấy tập này có vẻ hay ho nên share ( ͡° ͜ʖ ͡°)


Tôi bị kéo tới một căn phòng xa lạ, bị ném lên một chiếc giường rộng lớn, xung quanh có khoảng mười người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn... Mặt tôi trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như tắm... Bọn họ... Bọn họ định làm tập thể sao?

Tôi lùi về phía sau, càng lùi càng thấy đường cùng, cho tới khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo. Tuấn nhìn tôi nở một nụ cười, bấy giờ tôi vô cùng ghê tởm cái điệu cười biến thái của hắn. Chân tôi co quắp lại, tay đưa ra ôm lấy các bộ phận quan trọng cần che chắn. Miệng lắp bắp nói

"Các người, các người định làm gì? "

Tuấn rút từ trong túi quần ra một con dao găm, hắn ta lè cái lưỡi bẩn thỉu liếm lên con dao đó. Tôi sợ tới mức hét toáng lên

"Chú ơi, chú ơi mau tới đi, con sắp chết rồi chú ơi "

"Câm ngay!"

Người đàn ông đằng sau Tuấn nhìn tôi trợn mắt hăm dọa, hắn có gương mặt như tướng cướp, mặt bóng dầu, mắt một mí, môi dày, mũi to. Ngay khi hắn quát tôi lập tức giữ im lặng vì quá sợ.

Một tên khác tiến tới, hắn tì hai tay xuống giường nhìn tôi bằng đôi mắt đói khát

"Mày nhặt được con nai tơ này ở đâu đấy? "

Khóe miệng Tuấn nhếch lên, đôi mắt hắn như tia laser chiếu rọi toàn bộ người tôi rồi mới quay sang nhìn đồng bọn

"Học cùng trường em ấy mà "

Một tên khác cầm một gói thuốc màu trắng ra đứng trước mặt tôi .

"Có cần dùng thuốc không? "

Tuấn liền chặn tay của hắn lại.

"Thôi! Phí lắm, nó còn tem đấy, đảm bảo 100% "

Thấy Tuấn nói vậy, hắn ta cười nửa miệng khinh bỉ:

"Xì! Mày tin bọn con gái bây giờ à? "

"Yên tâm, nó học cùng trường tao mà, tao nhắm nó lâu rồi"

" Thôi được rồi, trông em nó cũng nai tơ, dùng thuốc thì chẳng cảm nhận được gì nữa rồi. Tao muốn nó giãy chết từ từ hahaha"

Tiếng cười ghê rợn của đám đàn ông vang vọng trong căn phòng. Nó khiến tôi run rẩy và sợ hãi hơn bao giờ hết. Tôi co chân lên, chiếc điện thoại của tôi chạm vào đùi. Nó vẫn đang rung, từ nãy tới giờ nó vẫn rung nhưng tôi không dám đưa lên nghe, tôi sợ bọn họ sẽ biết....

Trong thâm tâm tôi thầm cầu nguyện, chú sẽ tới kịp lúc, chú có định vị của tôi, hơn nữa tôi đã đăng ảnh đó lên facebook. Chắc chắn chú sẽ biết, nhưng tôi chỉ sợ là...

Nghĩ tới phương án xấu nhất, tôi thầm mỉa mai trong lòng. Ừ, chỉ sợ là chú còn đang bận bịu với đám hỏi của chú. Khi chú nhận ra thì tôi cũng đã chết ở cái xó xỉnh nào rồi.

Một tên nhỏ con, trông lùn lùn xông tới giường như một con hổ đói, vì tốc độ của hắn quá nhanh nên tôi không kịp tránh. Bàn tay mập mạp của hắn ghim chặt cổ tay tôi vào cái còng tay đính trên đầu giường.

Tôi điên cuồng giãy giụa nhưng lại bị một tên khác giữ chặt tay chân. Tuấn liền tiến tới trước mặt tôi, đưa con dao kề vào cổ tôi, đôi mắt trợn chừng gằn lên những tia máu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói

"Giãy giụa bằng chết, nghe chưa? "

Lạy trời, gương mặt của hắn bây giờ như bị ác quỷ tha mất linh hồn, khác hẳn với cái vẻ thư sinh mà tôi thường thấy ở trên trường. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Tôi xin thề ngoại trừ chú ra, tôi sẽ không tin bất cứ thằng nào đẹp mã trên đời này nữa. Tim tôi đập bất chấp cả nhịp điệu, tôi cắn môi mình tới bật cả máu.

Tại sao bây giờ chú vẫn chưa tới... Chú thật là quá đáng...

Tôi đành hạ giọng thương lượng với bọn chúng

"Nếu tôi cho các anh tiền, các anh có thể thả tôi về chứ? "

Lời nói tôi vừa thốt ra, bọn họ liền nhìn nhau cười ha hả

"Haha, con bé này tấu hài ghê "

Tuấn nhìn tôi ôm bụng lắc đầu cười

"Mày nghĩ bọn tao ngây thơ hả? "

"Cho máy quay vào đây "

Một người đàn ông trong đám chạy ra khỏi phòng, không lâu sau đó, hắn ta cầm theo một chiếc máy quay rồi để ở một góc phòng. Điều này khiến tôi càng rùng rợn hơn nữa.

"Các người... Các người định làm gì? "

"Dĩ nhiên bọn anh không phải tay chơi non nớt rồi, chơi em xong thì bọn anh quay lại rồi gửi cho bố mẹ em, thể nào chả được mớ tiền... "

"Các người... Các người định tống tiền? Không sợ vào tù sao? "

Dù đang rất sợ hãi nhưng tôi vẫn phải bình tĩnh, giờ phút này có giãy giụa hay than khóc cũng chẳng được ích lợi gì. Tôi cần cố gắng kéo dài thời gian với bọn chúng để chú có thể tới kịp.

"Hử? Vào tù? Cô em dám? Nếu tụi này mà vào tù thì hình của cô em cũng được rải khắp trên mạng thôi. "

Tất cả đám đàn ông đều nhìn tôi với gương mặt đói khát như đang chiêm ngưỡng con mồi. Tim tôi vọt lên cổ, nuốt một ngụm nước bọt. Não bộ tôi căng ra, tôi liên tục nghĩ tới những câu chuyện khác nhau để câu giờ. Nhưng vì quá sợ hãi nên tôi cũng chẳng thể nghĩ ra được một cái gì hết.

Thế rồi bọn họ túm ba tụm năm lại một chỗ rồi đàm phán với nhau

"Bây giờ nhé, tao là người dẫn nó tới đây, tao sẽ chơi trước, tụi mày vào sau"

"Đm, khôn hết phần thiên hạ "- Những người đàn ông khác đều tỏ ra không phục trước Tuấn, nhưng cũng phải tôn trọng hắn vì lời hắn nói là quy tắc.

Trời ạ, bọn chúng còn đang bận phân xử xem ai sẽ là người tiếp theo nữa! Tới nước này, tôi vứt hết liêm sỉ của mình đi để nói

"Anh Tuấn, em cần đi vệ sinh, anh cho em đi một tí thôi rồi em sẽ quay lại phục vụ anh ngay "

Tuấn liền quay phắt ra nhìn tôi, lườm tôi tới cháy mặt. Tôi sợ hãi đành câm nín, bất giác Tuấn quay ra nói với đồng bọn

"Thôi tụi mày ra kia mà phân lượt, tao chơi trước đã, mất hết cả thời gian "

Tôi tím mặt! Chết rồi, tôi đả động vào con dã thú này rồi...

"Mẹ nó chứ "- Một vài người tỏ ra ghen tỵ với Tuấn, nhưng cũng không thể làm trái luật, cuối cùng, bọn họ từng người từng người rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng sầm lại, sự im lìm của căn phòng khiên tôi sợ hãi hơn bao giờ hết...

Tuấn liếm môi sau đó liền nhảy lên giường. Tôi cố cựa quậy nhưng tay chân đã bị cố định lại. Sống lưng truyền tới một trận lạnh toát. Tôi nuốt nước bọt, run rẩy nói

"Anh Tuấn à... Anh Tuấn... Em.. Em "

Tôi cố gắng định nói ra một câu liền bị chặn họng lại bởi gương mặt của hắn thực sự quá bức người. Bàn tay hắn như gọng kìm đưa ra ép chặt khuôn mặt tôi. Tay kia như một con rắn trườn xuống vùng eo tôi rồi bắt đầu tiến dần lên.

"AAAAAAAAAAaaa chú ơi, cứu con với "

Rầm!

Cửa lúc này bị một lực đẩy ra, mạnh tới nỗi cái cửa đó hỏng luôn và đổ xuống dưới sàn.

Một thân hình cao lớn mặc vest đen lịch lãm đứng trước cửa, gương mặt lạnh như băng. Đằng sau chú là đám người hung dữ vừa rồi, từng tên từng tên nằm la liệt ôm bụng dưới đất kêu đau, một mình chú xử hết đám đó sao?Tim tôi đập liên hồi... Đây... Đây không phải là mơ... Đây là gương mặt mà tôi nhớ nhung mỗi đêm...

Ánh mắt chú quét lên chiếc giường rộng lớn, khi nhìn thấy Tuấn đang đè lên người tôi, mắt chú như bị sương lạnh che phủ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo ấy. Lúc đó, tôi còn tự vấn chính mình xem đó có phải là chú không.

Chú lập tức tiến tới, đưa tay ra kéo lấy cổ áo Tuấn dùng lực mạnh ấn hắn xuống rồi kéo hắn ra sàn, hệt như vứt một bịch rác.

Mày... Mày là thằng nào hả? "

Tuấn còn không kịp định hình được vì tốc độ của chú quá nhanh, nhất thời trong đáy mắt của hắn hiện lên vài tia hoảng sợ.

Hắn lập tức làm liều lao tới, giơ tay ra đấm chú. Nhanh như cắt, chú né được cú đấm của hắn và giáng xuống một đòn hiểm hóc khiến hắn ngã lăn ra sàn nhà, thậm chí còn ho ra máu.

Tôi chưa từng thấy chú đánh nhau bao giờ...

Thấy chú, nước mắt tôi tuôn rơi, tôi nhớ chú nhiều lắm. Tôi lập tức giãy giụa nhưng bị dây xích cuốn chặt.

"Chú ơi, cứu con với, cứu con với... "

Chú nhanh chóng tiến tới, tháo bỏ còng tay và còng chân cho tôi, gương mặt chú lạnh như băng, chẳng nói một lời nào với tôi.

Chân tay được giải thoát, tôi run rẩy ôm cổ chú. Vùi gương mặt vào bờ vai rắn chắc ấy... Bao nhiêu sợ hãi từ nãy giờ tôi cố gắng kiềm chế tôi thể hiện ra hết trước chú.

Chú cởi áo khoác của chú khoác lên người tôi, ôm tôi, bế tôi lên, để mặc tôi khóc nức nở trong lòng chú, bàn tay chú vỗ vào lưng tôi thật nhẹ nhàng. Tôi ấm ức đập vào vòm ngực của chú.

"Sao chú tới muộn thế? Chú không còn quan tâm con nữa sao? "

Chú thở dài, dịu dàng xoa lưng tôi

"Chú xin lỗi, chú ở đây rồi mà, nín đi. Đừng khóc... Chú rất đau lòng "

Nguồn: https://www.wattpad.com/story/215692052-ch%C3%BA-%C6%A1i-em-y%C3%AAu-anh-h%2B

Posted on March 04, 2020 11:35:12 AM


8
Donate free




Đăng nhập để tham gia thảo luận! Hoặc bạn có thể bình luận bằng facebook ở dưới.