Thứ nhất: Bài song ngữ thì mong các bạn đọc cả 2 phần (ưu tiên tiếng Anh) để hiểu hết.
Thứ hai: Mình cũng mất công sức để viết một bài topic nên mong các bạn like hay không like đều được, nhưng đừng dislike dạo.
Thứ ba: Bài có 4 phần, đây là phần 1.
Đây là bài văn tại buổi lễ phát bằng tại trường đại học Standford được đọc bởi Steve Jobs, CEO của Apple Computer và Pixar Animation Studios vào ngày 12, tháng 6, năm 2005.
Bạn có thể ấn vào video dưới đây để xem bài phát biểu gốc của Steve Jobs
"You’ve got to find what you love" - Steve Jobs
Tôi rất vinh dự được có mặt với các bạn này hôm nay vào buổi lễ trao bằng tốt nghiệp của một trường đại học danh giá bậc nhất thế giới.
Thú thật, tôi chưa từng tốt nghiệp đại học. Đây là lần gần nhất mà tôi đến với việc tốt nghiệp đại học. Hôm nay, tôi muốn kể cho các bạn nghe ba câu chuyện về cuộc đời của tôi. Chỉ như vậy thôi. Không có gì to tát. Chỉ ba câu chuyện.
Steve Jobs - Người sáng lập Apple
Câu chuyện đầu tiên kể về việc “kết nối các sự kiện”.
Tôi đã nghỉ học ở trường Đại học Reed sau sáu tháng đầu tiên, nhưng vẫn ở lại loanh quanh thêm 18 tháng nữa trước khi thực sự nghỉ. Tại sao tôi lại bỏ học?
Mọi thứ bắt đầu từ trước khi tôi chào đời. Mẹ ruột tôi là một cô sinh viên trẻ mới tốt nghiệp đại học, chưa có gia đình, và bà quyết định gửi tôi làm con nuôi. Bà tin rằng tôi phải được những người có bằng Đại học nuôi và mọi thứ được sắp xếp để tôi trở thành một đứa con nuôi vừa lúc sinh ra bởi một cặp vợ chồng luật sư. Nhưng không ngờ, đến lúc tôi chào đời, họ quyết định vào phút chót rằng họ muốn có một bé gái hơn là một bé trai như tôi.
Vậy nên, bố mẹ tôi bây giờ, lúc đó họ đang trong danh sách chờ đợi, đã nhận được một cuộc điện thoại giữa đêm: “Chúng tôi bất ngờ có một bé trai mới sinh. Ông bà có muốn nhận nó không?” Họ trả lời “Tất nhiên!” Mẹ ruột tôi sau đó mới biết rằng bố mẹ tôi bây giờ chưa từng tốt nghiệp đại học và cha tôi còn chưa tốt nghiệp trung học nữa. Bà từ chối ký giấy trao con nuôi. Bà chỉ đồng ý sau vài tháng khi bố mẹ hiện tại của tôi hứa rằng sau này sẽ tôi vào Đại học.
Và 17 năm sau, tôi đã vào đại học. Nhưng tôi lại ngây thơ chọn một trường đắt tiền gần bằng Standford, và toàn bộ số tiền dành dụm cả đời lao động của bố mẹ tôi, được chi cho học phí của tôi. Sau sáu tháng, tôi chẳng thấy lợi ích gì từ việc đó. Tôi không biết nên làm gì với cuộc đời của mình và cũng không biết trường Đại học sẽ giúp tôi tìm câu trả lời bằng cách nào. Và tại đây tôi đang tiêu phí toàn bộ số tiền mà bố mẹ tôi đã dành dụm cả đời. Thế là tôi quyết định bỏ học và tin rằng, mọi thứ rồi cũng sẽ ổn thôi.
Đó là một thời điểm khá đáng sợ, nhưng bây giờ nhìn lại, đó là một trong những quyết định sáng suốt nhất cuộc đời tôi. Từ giây phút tôi nghỉ học, tôi có thể bỏ những môn bắt buộc mà tôi không hề hứng thú, và bắt đầu dự các lớp mà tôi cho rằng chúng hay ho hơn.
Tuy nhiên, nó thật sự không hay ho như tôi nghĩ. Tôi không có phòng trọ, vì thế tôi đã phải ngủ nhờ dưới sàn nhà trong phòng của các bạn tôi. Tôi đã phải trả vỏ lon Coca để lấy 5 cent tiền đặt cọc cho việc mua thức ăn, và tôi đã đi bộ hơn 7 dặm vào mỗi đêm Chủ nhật để nhận được một bữa ăn ngon mỗi tuần tại thánh đường Hare Krishna. Tôi khá thích nó. Và đa số những gì tôi tình cờ gặp phải trong lúc theo đuổi sự tò mò và trực giác, chúng đã trở nên vô giá về sau.
Biên tập và dịch bởi lbminh.287
Xem bản tiếng Anh đầy đủ tại đây
Vui lòng trích dẫn đầy đủ nguồn khi mang đi nơi khác, xin cảm ơn!