Tài liệu tiếng việtMột mẩu truyện ngắn :))

Được viết bởi: Barry Allen


Bạn đã giành được quyền lợi được cung cấp bánh Oreo trọn đời khi bạn còn nhỏ. 30 năm trước, ngày tận thế đã khiến cho nên văn minh sụp đổ, nhưng mỗi tháng bánh Oreo đều được giao đến cho bạn một cách đều đặn, thậm chi là bất cứ đâu bạn tới.
____________________
link bài gốc
____________________
u/DoctorCorvid (4.5k points - x3 golds)
Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã nghĩ việc giảnh được sự cung cấp bánh Oreo trọn đời sẽ có nghĩa là các xe tải sẽ nối tiếp nhau xuất hiện ở nhà tôi, mỗi chiếc đều tràn đầy bánh Oreo. Hồi đó, tôi không hề nghĩ đến những thứ như là chúng ta cất giữ rất nhiều bánh Oreo ở đâu đó trên thế giới này, hoặc sự thật là họ sẽ trở nên tệ hại trong thời gian ngắn, hoặc sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ bị bệnh khi ăn chúng. Tôi đoán tôi chỉ đơn giản là có cái suy nghĩ lớn lao này trong đầu, nhưng vẫn không hề muốn vứt bỏ cái quyền lợi này đi. Thế nên là tôi khá thất vọng khi thấy một bưu kiện nhỏ trước hiên nhà.
Trong bưu kiện chỉ có 15 cái bánh. Tôi hỏi mẹ mình những cái bánh còn lại đâu hết cả rồi, và mẹ nói rằng bánh sẽ được giao tiếp vào tháng sau. Chờ đợi cả tháng trời khiến tôi cảm giác như bị tra tấn tại thời điểm đó, và điều này làm cho tôi nghiền bánh gấp đôi. Một bưu kiện khác tới và nó cũng chỉ có chính xác 15 cái bánh. Tôi như bị choáng ngợp trong cái đầu bé nhỏ của mình và nhận ra giành được quyền lợi cung cấp bánh Oreo trọn đời là như thế nào. Không tiếng kèn trumpet hay sự phô trương, không hề có những chiếc xe tải đầy ắp bánh nối đuôi nhau. Chỉ có những chiếc bưu kiện với 15 chiếc bánh Oreo được gửi tới vào mỗi đầu tháng.
Mười lăm cái! Tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Chừng đấy bánh còn chả đủ cho một ngày!
Những giấc mơ lớn lao hồi nhỏ của chúng ta thường hiếm khi trở thành sự thật. Ví dụ như việc tôi muốn trở thành một nhà sinh vật học đại dương. Và rồi cả thế giới này bắt đầu sụp đổ và bây giờ hầu như chả còn con cá nào còn sót lại, và càng ít người hơn với thời gian hoặc công cụ để có thể dạy chúng.
Và vâng, những cái bưu kiện này vẫn tiếp tục được gửi tới nhà tôi. Tới nơi trú ẩn. Tới lều của tôi. Tới cái thanh gỗ chống đỡ cho cái cây với một cái áo khoác cũ trùm lên nó để tôi có thể cuộn mình dưới nó, tránh xa khỏi những thứ tệ hại khi cơn mưa ập tới. Họ gửi hàng đều đặn đến bất cứ chỗ nào tôi tới. Những bưu kiện sạch sẽ và gọn gàng được gửi đều đặn vào mỗi đầu tháng, như thể là xung quanh chả có chuyện gì xấu xảy ra cả.
Đã từ rất lâu rồi, tôi có gắng tìm hiểu xem họ đến từ đâu, ai là người đã giao hàng cho tôi, làm sao mà họ có thể tìm được tôi, bất cứ thứ gì. Tôi cố gắng đi theo các chỉ dẫn. theo đuổi các học thuyết. Người ngoài hành tinh? Các tộc tiên? Du hành thời gian? Một số trò đùa kỳ quái? Mọi thứ đều có trong đầu tôi? Nhưng tôi chưa bao giờ tìm ra bất cứ cái gì cả, và thậm chí tôi gần như đã bỏ cuộc. Tôi không muốn tìm ra câu trả lời khiến cho nó trở nên giống như những thứ bình thường khác - kiểu như là một xe tải Oreo, như những vụ phun trào dưới đáy đại dương, như việc yêu một ai đó. Thứ gì đó có vẻ như chỉ tồn tại để làm thất vọng những kẻ đủ ngây thơ để có thể tin vào nó.
Hôm nay là ngày đầu tháng, tôi đoán vậy. Tôi không hề có ý niệm về thời gian lau rồi, nhưng việc chuyển hàng chưa bao giờ thất bại. Lần này, gói hàng được đặt gọn gàng trên cành cây cứng cáp mà tôi đã ngủ, hy vọng rằng có thể tránh được các rắc rối ở bên dưới. Tôi không chắc chắn lắm về việc làm sao để leo xuống và xem xét cái chân chết dở tệ hại của tôi trong đêm ẩu đả (I wasn't sure how I'd get down considering I'd messed up one of my legs pretty darn badly in the night's scuffle), nhưng gói hàng gần đến mức tôi có thể với tới từ nơi tôi ngồi. Vẫn là cái bao bì vận chuyển đó như ngày nào. Tuy nhiên, dòng địa chỉ đã bị mất đi kể từ khi tôi ngưng việc có một địa chỉ nhà (since I stopped having an address).
Tôi mở nó ra. Chắc bạn nghĩ rằng tôi phải phát bệnh với những cái bánh đó rồi chứ, nhưng trong thời điểm khó khăn, bạn sẽ không tin nổi cái vị đường này nó tuyệt vời cỡ nào đâu. Chỉ có thứ duy nhất kì lạ là không có nhiều bánh trong bưu kiện tại thời điểm này. Tất cả chỉ có năm cái bánh, tôi thiếu hẳn tới mười cái. Tôi đoán là bất kể số bánh đến từ nơi nào đi nữa thì có vẻ như ở đó cũng cạn kiệt rồi, hoặc có 1 ai hay cái gì khác đã rớ vào đống bánh của tôi trước cả tôi nữa. Nhưng rồi tôi lại suy nghĩ đến một thứ khác.
Được ăn bánh Oreo trọn đời.
Tôi đoán đây là cái cuối cùng của tôi rồi.

Posted on July 02, 2019 10:20:10 AM


8
Donate free




Đăng nhập để tham gia thảo luận! Hoặc bạn có thể bình luận bằng facebook ở dưới.