TruyệnNGƯỜI TÔI THÍCH NĂM 17 TUỔI

Được viết bởi: Hust IT1


Xin chào các bạn, sau khi đọc bài #Hicfs2435 viết về mối tình năm 17 tuổi, những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi 17 cũng ùa về trong tâm trí tôi… Tôi cũng muốn chia sẻ với các bạn câu chuyện về người mà tôi đã từng thích rất nhiều ở tuổi 17!
Tôi là một cô gái có một nhan sắc bình thường, một lực học cũng không mấy nổi trội. Tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều rất đẫy bình thường, chỉ trừ có cậu! Một chàng trai với chiều cao mét 8 với gương mặt lạnh lùng và một bảng thành tích siêu khủng. Cậu ấy đẹp, học giỏi, chơi thể thao xuất sắc, còn biết đàn, biết hát… Xung quanh cậu có hàng tá vệ tinh, và tôi cũng chỉ là một vệ tinh rất nhỏ, cực kì nhỏ trong đôi mắt của cậu. Tôi thích cậu, thích từ những năm đầu tiên bước chân vào cấp 3. Khoảng thời gian ngây ngô khờ dại, tôi chỉ biết lẽo đẽo bám theo cậu.
Bởi là con gái nên tôi nhát lắm, tôi gần như không dám bắt chuyện với cậu gần như suốt 1 năm lớp 10. Tôi chỉ biết nhìn ngắm cậu từ phía xa và thích cậu một cách thầm lặng. Thế nhưng khao khát của một đứa con gái khi yêu mãnh liệt thật, tôi muốn được nói chuyện với cậu, được ở cạnh cậu. Vậy là hàng tá kế hoạch được thực hiện để có thể được gần cậu hơn. Từ một đứa con gái lười ngày nào cũng sát giờ học mới dậy, thay vội quần áo rồi vác sách đến trường, tôi thay đổi cái thói quen đó và dậy sớm hơn nhằm mục đích chờ trực cậu để đi học cùng cậu. Và cứ thế, 3 năm cấp 3 của tôi trôi qua yên bình, ngày nào tôi cũng dậy thật sớm, ăn uống, tắm rửa sạch sẽ và thơm tho rồi dắt chiếc xe đạp cót két ra đứng đợi trước cổng, chờ cậu đi qua là tôi vụt phóng xe ra giả bộ như tình cờ bắt gặp được cậu và sẽ lẽo đẽo đi cùng. Tôi nói chuyện với cậu, nói tào lao những thứ trên trời dưới đất, rồi tôi thấy cậu ấy cười, lòng tôi hạnh phúc đến tột độ. Cứ như thế chúng tôi thường hay đến trường cùng nhau, cũng có đôi lần cậu ấy còn qua gọi tôi đi học cùng, cảm giác ấy vui vẻ và đáng yêu đến lạ.
Được ở bên cậu hạnh phúc lắm, tôi muốn nói là tôi thích cậu thật nhiều, nhưng mà xung quanh cậu có biết bao nhiêu cô gái tốt hơn tôi, lỡ tôi nói ra, không những không có được cậu, tôi còn mất đi người bạn cùng tôi tâm sự mỗi ngày.
Thấm thoát 3 năm cấp 3 trôi qua, hôm đó là ngày cuối cùng lớp chúng tôi đi chơi với nhau sau kì thi tốt nghiệp, và sau buổi hôm đó, mỗi đứa sẽ cõng một hành trang bắt chuyến xe đến trường đại học mà họ mong muốn để thi vào đó. Tôi và cậu sẽ học ở hai thành phố khác nhau, có lẽ đây sẽ là lần cuối chúng tôi đi cùng nhau như vậy. Tôi quyết định sẽ nói với cậu rằng tôi thích cậu, dù gì thì cũng để cho bản thân nhẹ lòng, bởi dẫu biết sau này có cơ hội gặp lại được cậu nữa, tôi cũng chẳng đủ can đảm để nói và khi đó hai đứa hai nơi, hai suy nghĩ khác, có lẽ bóng hình của tôi trong mắt cậu cũng đã dần nhạt mờ. Hôm đó đạp xe cùng nhau một chặng đường dài, nhiều lần muốn nói, nhưng tôi kẹt họng lại. Chưa bao giờ đi cùng nhau trên đường, cả hai cùng im lặng đến vậy. Quãng đường ấy thật dài dằng dặc, dài hơn mọi khi, dài với đống suy nghĩ lằng nhằng của một đứa con gái 17 18 tuổi bị mắc kẹt câu nói yêu thương lại nơi cửa miệng. Cứ như vậy, ngôi nhà của tôi hiện ra trước mắt lúc nào không hay, chúng tôi tạm biệt nhau rồi tôi rẽ bánh cua xe vào ngõ… Thanh xuân, liệu có phải vì ngại ngùng mà bỏ lỡ?
Mùa hè năm trước, chúng tôi họp lớp kỷ niệm 10 năm ra trường, tôi và cậu đều đã có gia đình. Mọi người hỏi nhau về chuyện gia đình, tôi nhìn cậu, cậu mỉm cười với tôi… Vẫn nụ cười ngọt ngào như ngày ấy… Một tiếng cười khẩy từ phía cậu bạn lớp trưởng: “Thế nào rồi hai anh chị kia, xưa học đại học hai đứa hai thành phố mà tới giờ vẫn dính được nhau thế này nhỉ!” À thật ra là vào ngay buổi chiều hôm đó, cậu ấy đên trước nhà tôi, nói cậu ấy thích tôi và đương nhiên tôi cũng nói ra hết những điều mà tôi muốn nói với cậu suốt 3 năm cấp 3 ấy! Cũng may nhờ câu nói yêu thương được cậu ấy nói ra đúng lúc, chúng tôi giữ liên lạc với nhau và yêu thương nhau tới tận bây giờ. Nếu ngày đó cả hai đều cố chấp không nói, liệu có phải bây giờ thay vì ngồi trong vòng tay cậu ấy cùng đứa con 2 tuổi rưỡi viết dòng cfs này, tôi lại phải ngồi trống ở một góc nào đó và nuối tiếc về những kỷ niệm tuổi 17 không nhỉ?
Có một câu nói mà “chàng chồng” hồi 17 tuổi nói với tôi mà tôi còn nhớ như in “Khi thích một ai thì ta nên thử một lần nói ra, không nói thì xem như đã thất bại!” Những cô gái, chàng trai tuổi 17 hãy mạnh mẽ lên, thổ lộ lòng mình, để nói cho người đó biết tình cảm của mình đi chứ, đừng để hối hận vì khi đó ta đã chẳng nói yêu thương mà lạc mất nhau…

Nguồn: Facebook

Posted on March 28, 2020 08:35:17 AM


9
Donate free




Đăng nhập để tham gia thảo luận! Hoặc bạn có thể bình luận bằng facebook ở dưới.