Tài liệu tiếng việtr/let'snotmeet (sub chuyên những chuyện đáng sợ có thật ngoài đời)

Được viết bởi: Barry Allen


Chuyển tới nơi có hàng xóm tốt hơn nhà cũ hoá ra lại là một cơ ác mộng.

Năm ngoái, hôn phu và mẹ tôi đều đã từ trần, mẹ tôi ra đi ngay sau hôn phu của tôi. Sau cái chết của họ, tôi đã thực sự trầm cảm nặng. Mặc dù tôi luôn tự trấn an bản thân mình mấy kiểu như là "Mình ổn mà," bạn tôi có thể dễ dàng nhìn ra tâm trạng thực sự của tôi. Một bạn tri kỉ của tôi gần như yêu cầu tôi tới sống với cô ấy và rời bỏ căn hộ mà tôi đã sống chung với hôn phu của mình trong mười năm qua. Cô muốn tôi bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới và trong khi tôi nghĩ rằng mình chưa sẵn sàng cho ý tưởng sống một mình hấp dẫn đến chừng nào, cộng thêm việc căn hộ của bạn tôi có người hàng xóm tốt hơn nhiều so với ông bạn hàng xóm hiện tại, nên là dẩy thôi.

Sống chung với cô bạn tôi đúng đã luôn. Lịch trình của tụi tôi đối lập nhau, tôi hoạt động vào ban ngày còn bạn tôi thì sống về đêm, vậy nên là cả hai chúng tôi hầu như đều đơn độc trong quãng thời gian của mình nhưng tụi tôi cũng có ít nhất một ngày nghỉ trong tuần để tụi tôi có thể đi dẩy cùng nhau. Việc chuyển nhà cũng giúp cho quãng đường đi làm của tôi gần hơn hẳn. Tôi nghĩ rằng đó sẽ là món quà chúa ban cho đến khi mười phút đi bộ của tôi gây ra cơn ác mộng kéo dài 2 tháng.

Tôi quyết định ngồi ở công viên nằm giữa căn hộ và chỗ làm vào một tối đẹp trời sau ca làm việc. Khi tôi đang ngồi đó, có một người đàn ông tiếp cận tôi. Tôi nhìn mặt anh ta trước, nom khá đẹp trai nếu không có một số chỗ nhìn hơi thô một tẹo. Dù cho tôi đang sống ở khu vực thành thị với tỉ lệ người vô gia cư cao, nhưng tôi và người đàn ông này không thuộc diện đó hay gì hết nhưng mà đây là một gã trung niên độ 40 nào đó. Vậy nên là tôi chỉ cười cái rồi cắm mặt xuống cái màn hình điện thoại, cầu mong anh ta chỉ là người qua đường. Không dễ thế đâu.

Anh ta hỏi tôi hiện tại là mấy giờ, khi tôi nhìn lên để trả lời thì tôi bắt đầu nhìn vào đống đồ mà anh ta đang giữ. Nó chỉ là tình cờ, một bảng phấn dành cho con nít vô lý, một túi giấy toàn là tạp chí và giấy tờ, và một kệ thép mà có chỗ để giữ đĩa CD. Sau đó tôi nhận thấy rằng anh ta không hề đi giày và đôi tay thì bẩn kinh. Chả cần phải nói thì tôi cùng thừa biết đây sẽ không thể nào là một cuộc gặp gỡ "bình thường" được.
Anh ta bắt đầu luyên thuyên không ngừng nghỉ. Một trong số đó toàn là mấy thứ vô lý nhưng cũng khá mạch lạc, tất nhiên là mấy thứ được kể nghe điên vl. Một phần tôi nghe được là anh ta vừa được ra tù và đang tìm một tiệm xăm để xăm chữ "Đ m* DOC (the Department of Corrections/Bộ cải huấn) và 34 (số lần anh ta vi phạm các điều khoản của DOC trong khi đang ở trong nhà đá) và muốn DOC phải trả phí xăm cho mình. Rồi anh ta chú ý đến nút bấm trong cặp của tôi có logo của một quán gay bar. Anh ta kể tôi rằng mình đã từng đến đó vào một buổi tối nào đó và dẫn một thằng đực về nhà. Rồi anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới và nói: "Nhưng những quý cô là vấn đề của tôi." Tôi dọn đồ và rời đi ngay lập tức.

Tôi thật sự yêu căn hộ này nhưng nhược điểm của nó đã trở nên cực kì rõ ràng sau cuộc gặp gỡ kì lạ kia. Căn hộ này nằm ở tầng trệt. Tôi yêu nó bởi bạn có thể bước qua cái cửa kính đẩy ngang đó ̣̣(một cái ở phòng khách và một cái trong phòng ngủ của tôi) là tới ngay một cái sân vườn được thiết kế theo phong cách Patio, ở đây còn có bàn và vỉ nướng để dành cho những buổi BBQ ngoài trời, do đó nó khá là tuyệt vời trong mùa hè này. Giờ thì tôi lại ghét nó luôn bởi nó ở mặt tiền và hàng rào thì có thể trèo qua phát một.
Vào một buổi sáng sớm, tầm 5h sáng, tôi nghe thấy một tiếng hét của người đàn ông "Mày đang làm cái del gì ở đây thế?!" cực to và cực gần nên là nó thức tôi dậy luôn từ giấc ngủ li bì, tôi nghĩ rằng nó đến TỪ phòng ngủ của tôi. Hoá ra là nó ở bên ngoài. Người hàng xóm đang chuẩn bị đi làm và tìm ra hắn ta (tên dở người ở công viên) ngủ ngay cạnh cửa kính kéo ngang của tôi. Hắn ta hơi hoảng sợ tý, hàng xóm kiểm tra xem tôi có ổn không, ngay khi tôi bình tĩnh lại thì tôi sẽ coi nó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Hai tuần sau đó, tôi đang ngủ và vì một lý do nào đó mà hắn ta lại đến sân nhà tôi lần nữa và giờ thì lại gõ lên cái cửa kính đẩy ngang của tôi. Thành thật mà nói thì tôi chỉ nằm đấy, đông cứng người vì sợ hãi, cho đến khi hắn ta dùng hết sức bình sinh để đá vào cái cửa kính. Tôi bật đèn lên để chộp lấy điện thoại và hắn bỏ đi. Tôi gọi cảnh sát và họ đến ngay sau đó để lấy báo cáo và các cảnh quay từ các máy quay an ninh tại toà nhà. Các cảnh quay lại xác nhận rằng hắn là gã đàn ông ở công viên, và đáng ngại hơn là các máy quay an ninh ở hành lang cho thấy rằng hắn đã thâm nhập toà nhà này nhiều lần rồi và ngồi ở sảnh đợi hàng giờ liền, tại một thời điểm đi xuống hành lang và thử vặn tay nắm cửa của tôi và của cả hàng xóm để xem nó có khoá không. Hắn ta thậm chí còn đi xa đến mức trốn trong phòng nhận thư nhỏ khi thấy người bạn cùng phòng của tôi đi làm về.

Cảnh sát nghĩ hắn đã theo dõi tôi từ công viên hoặc là chỉ xuất hiện vào lúc tôi đang ở trong sân vườn. Đã vài tuần trôi qua và tôi chưa hề thấy hắn hay bất cứ ai báo cáo rằng thấy hắn xung quanh toà nhà. Bạn cùng phòng mua cho tôi một bình xịt hơi cay và tôi thì hơi ngớ người ra, mặc dù rất có ý nghĩa, người hàng xóm đã nói rõ rằng anh ta là quân nhân nghỉ hưu và có mang theo súng để kiểm tra tôi hàng đêm để tôi không thất thần như tôi có thể, nhưng vẫn .. anh chàng khốn kiếp điên rồ từ công viên .. del mong một ngày gặp lại

____________________

bài viết gốc

Posted on July 11, 2019 11:26:00 AM


10
Donate free




Đăng nhập để tham gia thảo luận! Hoặc bạn có thể bình luận bằng facebook ở dưới.