TruyệnSáng tạo cùng Trạng Nguyên

Được viết bởi: Dương Chii


Mn có thích những câu chuyện phiêu lưu tự viết không ? Tuổi trẻ hồn nhiên luôn mơ mộng đủ kiểu và đây là một câu chuyện tự viết của bạn :
Họ và tên: Nguyễn Hà Phương
Lớp 5A5
Trường: Tiểu học Lê Quý Đôn
Địa chỉ: đường Lưu Hữu Phước- Mỹ Đình I, Quận Nam Từ Liêm, Hà Nội

Biển hôm nay thật lạ, phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ, không một gợn sóng. Rặng phi lao phía xa cũng như bất động, không một ngọn gió. Dường như không gian đang ngưng lại. Tôi thấy mình đứng chôn chân 1 chỗ cứ ngây người nhìn về phía mặt biển.

Bất chợt mặt biển tách ra nhường cho một lối đi vàng óng mượt như nhung. Có một sức mạnh nào đó nâng tôi lên rồi hút toàn thân về phía con đường ấy. Tôi như bị thôi miên bước giữa lòng biển, đi đến đâu phía sau khép lại đến đấy. Đang ngơ ngác thì tôi thấy một con rồng lửa rực đỏ lượn phía trên mặt biển, tiếng nói như sấm vang:

- Chào đón bạn nhỏ đã đến với thuỷ long cung! Để khám phá thuỷ cung và tìm được đường về nhà hãy vượt qua thử thách của ta...

Tôi định cất tiếng hỏi thì con rồng đã biến mất, mặt biển cũng khép lại. Tôi thấy mình lạc giữa đáy biển muôn màu. Trước mắt tôi là hàng ngàn rặng san hô thẫm đỏ đưa mình theo sóng nước, những chú cá đuôi lấp lánh ánh màu lượn từng đàn đùa nghịch quanh tôi như chào đón một sinh vật lạ từ xa đến. Lấp ló trong rặng san hô những chú cua càng đỏ chót giương mắt tròn xoe nhìn tôi. Tôi lắc lắc đầu tự hỏi liệu có phải mình đang mơ không nhỉ, mình đang ở thuỷ cung thật sao! Nơi mà tôi chỉ thấy trên phim ảnh, thật sự sống động hơn rất nhiều. Đang miên man tự hỏi chợt có đàn cá Nemo sọc vàng bơi vòng quanh tôi rồi kéo tôi về phía trước. Tôi cảm giác chân mình như có vây lướt về phía trước. Lách qua phiến đá lớn tôi “ồ” lên một tiếng bởi không gian phía trước, mênh mông là thảm rong biển xanh mướt mát, mềm mại. Nhưng khi tôi đặt chân lên thảm rong đó thì nó quấn chặt lấy chân tôi k sao nhấc lên được. Tôi càng cố dứt ra thì chân càng bị quấn chặt hơn, nhìn bốn bề vắng lặng, nước biển cũng như sẫm hơn, lạnh hơn, tôi bắt đầu ớn lạnh. Đang không biết phải làm sao thì từ đâu lăn đến chân tôi một chiếc vỏ ốc rất to. Tôi chưa bao giờ thấy vỏ ốc nào to và đẹp như thế. Toàn thân vỏ ốc màu vàng óng nổi bật trên nền rong rêu xanh thẫm với cả chục vòng xoắn ốc. Tôi cầm lên xem thì thấy vỏ ốc đã bị cắt đuôi, nhìn vào trong sáng loáng, nhẵn bóng, nhìn rất hút mắt. Đang không hiểu sao cái vỏ ốc này lại xuất hiện ở đây, tôi giật mình vì tiếng nói như sấm rền lúc nãy lại vang lên:

- Hãy xuyên vòng ốc bằng lá rong biển dưới chân ngươi và treo lên cánh cửa long cung, cánh cửa ấy sẽ mở ra, ngươi sẽ vượt qua thử thách. Nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn đứng dưới đám rong biển này.



Dứt lời không để tôi hỏi thêm câu nào tiếng nói ấy lại im bặt như chưa hề xuất hiện. Đồng thời rong biển dưới chân tôi giãn ra một khoảng rộng, khung cảnh ban đầu lại xuất hiện trước mắt tôi, tất cả như đều nhìn to chăm chú xem tôi sẽ xử lý sao đây với cái vỏ ốc xoắn gần chục vòng và sợi dong biển dai nhưng mềm oặt lắt lay trên tay tôi. Trống ngực tôi đập thùng thùng, đứng giữa biển mà tay tôi ứa mồ hôi. Trong lúc bế tắc nhất thì từ đâu chợt ùa về trong trí nhớ tôi hình ảnh cậu bé Nguyễn Hiền ngồi giữa đám trẻ chăn trâu đọc vang câu thơ giải đố cho sứ thần của nhà vua:

“Tích tịch tình tang

Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng

Một đầu lấy giấy mà bưng

Một đầu bôi mỡ kiến mừng kiến sang”

Hình ảnh vị trạng nguyên nhỏ tuổi nhất Việt Nam khi ấy như sáng bừng trong trí nhớ của tôi, vị trạng nguyên mà tôi yêu thích nhất, trạng lúc ấy chỉ hơn tôi 3 tuổi, vô cùng thông minh, tài trí hơn người và có rất nhiều trò đùa giống trẻ con chúng tôi. Tôi hào hứng áp dụng. Nhưng dưới đáy biển này lấy đâu ra kiến đây? Ngẩng đầu lên chạm vào mắt tôi là đôi càng cua đỏ đang giơ lên như chào hỏi. Tôi nhớ lại những lần đi biển với bố mẹ vẫn nhìn thấy những vỏ ốc di chuyển được trên mặt cát, tôi đã thắc mắc nhấc lên xem thì ra trong vỏ ốc là một chú còng cua bé xíu mượn vỏ ốc làm nhà. Tôi nảy ra ý tưởng, đến gần chú cua nhỏ xíu thì thầm với nó: mày có muốn có một ngôi nhà mới khang trang không? Rồi tôi nhấc chú cua bé xíu lên buộc sợi rong biển vào chiếc càng để nó không dùng càng cắp ra được, đặt con cua vào chiếc vỏ ốc khổng lồ, lấy miếng san hô lấp kín miệng vỏ ốc. Tôi tin con cua sẽ tìm cửa ra nhà mới của nó khi cửa này bị lấp lại. Và đúng như dự đoán của tôi, không cần phải nhử đồ ăn con cua cũng bò sang đuôi ốc, với thân hình bò ngang nó chỉ có cách tiến lên phía trước mà không lùi lại được. Sung sướng với ý tưởng của trạng nguyên Nguyễn Hiền, tôi bắt con cua ra, cầm hai đầu sợi rong biển buộc lại thành chiếc vòng ốc khổng lồ óng ánh. Khi sợi dây vừa được buộc lại thì một luồng ánh sáng chói loá khiến tôi phải đưa tay lên che mắt. Ánh sáng vừa dứt tôi thấy hiện ra trước mắt mình một toà lâu đài nguy nga tráng lệ. Trước cửa treo dòng chữ: chào mừng bạn đã qua thử thách! Vô cùng sung sướng tôi nhớ lời con rồng treo chiếc vòng ốc lên cánh cửa, lập tức cánh cửa mở ra. Bên trong là một thiên đường thuỷ cung với muôn vàn cảnh sắc lấp lánh. Tôi vừa bước vào đã có hai chú cá heo xanh múa lượn một vòng rồi đưa vây xin mời tôi đi theo chúng. Con đường rải đá cuội trong veo bảy sắc như những viên bi ve tôi vẫn thường chơi. Nơi đây san hô đủ màu sắc tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Những chú cá đuối to lớn hình như đang chở trên mình đồ ăn cho bữa tiệc lớn. Những cậu tôm hùm khổng lồ đang giơ chiếc càng hùng dũng cắt những bông hoa đẹp nhất mang về phía hoàng cung. Tôi cứ ngẩn ngơ nhìn các con vật hối hả chuẩn bị cho công việc thì đã thấy mình đứng trong cung điện. Chưa bao giờ tôi thấy nhiều các con vật lạ đến như thế, chúng muôn màu sắc như đang trong lễ hội. Hai chú cá heo xanh dẫn tôi vào ca lên một hồi lệnh lập tức tất cả các con vật dừng lại quay về phía tôi rồi giãn ra thành một lối đi chính giữa. Tôi ngước nhìn lên thì thấy một con cá voi khổng lồ, đầu đội vương miện ngồi trên chiếc ngai vàng loá mắt. Nó hướng về phía tôi rồi nói:

- Chào mừng con người đã đến với vương quốc sinh vật biển! Ngươi đã giải được câu đố do thái tử Rồng lửa đưa ra. Ta thưởng cho ngươi được tham dự lễ hội của vương quốc, khám phá điều kỳ bí dưới đáy đại dương nơi mà con người chưa tìm đến. Sau đó ta sẽ cho cá heo xanh đưa ngươi về nhà. Nhưng để góp vui trong ngày lễ hội ta muốn ngươi phải cho dân chúng dưới đại dương được chiêm ngưỡng một con vật trên bờ, một con vật sống động không phải bằng tranh vẽ.

Tôi nghĩ mình không thể để loài vật dưới đáy biển đánh giá thấp con người trên trái đất, tôi phải nghĩ cách tạo một con vật sống động để tất cả loài vật có mặt ở đây phải nể phục. Nhưng con gì đây và làm bằng cách nào. Ôi, hôm nay có phải ngày may mắn của tôi không, hình ảnh trạng nguyên nhỏ tuổi Nguyễn Hiền lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhớ ngay đến trò chơi mà trạng nguyên đã bày cách cho trẻ con chăn trâu làm: một con voi biết đi. Ý tưởng đó vụt đến làm tôi vui sướng muốn nhảy cẫng lên. Tôi xin phép đức vua cá voi cho tôi được nhờ 1 con cua to lớn và một con giun biển, hai con ngao. Tôi lấy đất nặn đầu và thân con voi, thân con voi to đặt lên mình con cua lớn, đất phủ kín mình con cua, đắp kín cả bên ngoài càng của nó. Chọn hai con ngao trắng đẹp nhất tôi gắn lên hai bên đầu con voi, đã có một đôi tai voi thật lớn. Cuối cùng tôi gắn hai con giun biển, một con làm đuôi, một con làm vòi. Xong xuôi, tôi mượn màu vẽ tô điểm cho con voi, nó như được khoác lớp áo mới trông rất đẹp mắt. Tôi ra lệnh: “tiến lên chào đức vua thuỷ tề”, lập tức con voi di chuyển bằng những chiếc càng cua về phía ngai vàng, cái vòi ngúc ngoắc, hai cái tai mở ra mở vào mang theo viên ngọc trai phía trong sáng lấp lánh, cái đuôi nghoe nguẩy vô cùng đáng yêu. Đến tôi còn thích thú ngắm mãi không chán. Cả thuỷ cung “ồ” lên một tiếng rồi tất cả xúm lại vuốt ve con voi, trêu đùa cái vòi voi. Tôi giới thiệu về con voi, một trong những con to lớn nhất của rừng xanh, rất thân thiện với con người. Đức vua cá voi vô cùng hài lòng sai cá heo tặng cho tôi một viên ngọc xanh rất đẹp và nói:

-Loài người thật thông minh! Ta tặng ngươi viên ngọc của đại dương, bất cứ lúc nào ngươi nhớ đại dương hãy nhìn vào viên ngọc ngươi sẽ gặp lại thuỷ cung này!

Vua cá voi vừa dứt lời tôi thấy mình nhẹ bẫng người rồi lướt trên biển xanh, ồ thì ra tôi đang ngồi trên mình chú cá heo xanh khi nãy hướng về đất liền. Tạm biệt đại dương, tạm biệt những người bạn thú vị và những thử thách hấp dẫn. Tôi định nói gì đó với hai chú cá heo xanh thì chợt giật mình...choàng tỉnh giấc! Tôi thấy mình vẫn đang nằm trên giường, quyển truyện về các vị trạng nguyên Việt Nam đặt trên ngực. Thì ra tôi vừa trải qua một giấc mơ sao? Xoè bàn tay tôi giật mình khi thấy trong tay tôi là viên đá tròn xanh biếc giống hệt viên ngọc vua cá voi tặng cho tôi. Cái nào là mơ cái nào là thực nhỉ! Tôi cứ ngồi ngẩn ngơ một lúc rồi nhớ đến lời dặn của vua cá voi, tôi giơ viên ngọc xanh lên gọi tên đại dương. Thật kỳ lạ tôi như nghe thấy tiếng sóng biển, như nhìn thấy rặng san hô đỏ, như gặp lại tất cả các con vật dưới đáy đại dương. Tôi ôm viên ngọc vào người thầm cảm ơn câu chuyện về các vị trạng nguyên, thầm cảm ơn trạng nguyên Nguyễn Hiền đã cho tôi một chuyến phiêu lưu kỳ thú, cho tôi khám phá thế giới và khám phá chính khả năng bản thân mình trước thử thách. Tôi sẽ phấn đấu để trở thành một trạng nguyên nhỏ tuổi- trạng nguyên Tiếng Việt.

Mn thấy thế nào ? Nếu hay nhớ like và ủng hộ em nhé !
NGUỒN

Posted on October 05, 2018 07:45:51 PM


9
Donate free




Đăng nhập để tham gia thảo luận! Hoặc bạn có thể bình luận bằng facebook ở dưới.