I Never Sleep
Tôi luôn nói với Sara và những đứa trẻ nhà tôi rằng tôi không sợ gì ngoài cái chết. Không có gì có thể hù dọa được tôi ngay cả độ cao hay lũ nhện, chỉ sợ cái ngày đã được định sẵn khi tôi đối mặt với cái chết của chính mình.
Giờ tôi không còn sợ nó nữa. Không, tôi còn mời chào nó nữa chứ. Tôi cầu xin được chết, trong những khoảnh khắc vĩnh cửu, bất tận này.
Tôi không hề được nghỉ ngơi, cũng chẳng thể ngủ. Tôi bị buộc phải luôn trong tình trạng tỉnh táo và lắng nghe căn phòng mà tôi đang nghỉ ngơi, kèm theo khoảng trống được tạo ra bởi con tim vẫn còn nhịp đập của mình. Nó là một lời nguyền, và tôi không biết mình đã làm gì để xứng đáng với cái số phận chết tiệt này chứ.
Gia đình tôi không thể nghe thấy những gì tôi nói, bởi họ tin tôi đã chết hẳn rồi. Tuy nhiên tôi vẫn nghe được tiếng họ viếng thăm tôi. Họ xem nơi yên nghỉ của tôi như một nơi để thú nhận những điều sâu thẳm trong tim mình, chia sẻ những ý nghĩ thân thương nhất và niềm tin khi họ tưởng rằng mình chỉ đang độc thoại một mình. Nhưng không hề, tôi nghe những lời họ nói. Tôi có lựa chọn nào khác đâu.
Dù sao cũng có một chút an ủi khi những năm vừa qua, những chuyến viếng thăm này đang dần dần ít đi.
Sara là người đầu tiên ngừng tới. Em cầu xin tôi tha thứ và sự thấu hiểu, khoảnh khăc em mủi lòng trước những tâm nguyện của những đứa con của chúng tôi và “bước tiếp" từ sự hòa kết của chúng tôi. Cha dượng rất tốt bụng với bọn trẻ, Sara kể thế, và vợ con tôi thực sự xem ông như một người cha.
"Em chắc rằng anh sẽ muốn em bước tiếp thôi," em nói với tôi, lắng nghe những lời cự tuyệt trong sự bất lực. "Anh ấy bảo vệ em. Anh ấy khiến em hạnh phúc." Từng lời như từng nhát dao găm thẳng vào tim.
Tôi không nghĩ là tôi chưa bao giờ ước được chết hơn ngày hôm đó, nếu đó là cách duy nhất để kết thúc nỗi thống khổ triền miên của mình.
Micheal là người thứ 2 ngừng tới thăm tôi. Thằng bé thừa nhận rằng nó còn hận tôi, ghét tôi vì đã không "ở đó"cùng thằng bé và dạy nó cách để trở thành một người đàn ông thực thụ. Thằng bé đổ thừa tôi vì cái sự non thơ của nó.
Trái tim tôi đau nhói khi Renee ngừng thăm tôi trong thời gian gần đây. Nằm nơi đây, nghe con bé bước vào thánh đường cùng với cha dượng của nó thay vì tôi, rằng con bé đang mong đợi đứa con đầu lòng của mình trong những tháng tiếp theo...
Con bé mạnh dạn cầu nguyện cho tôi sẽ luôn dõi theo mọi bước đi của cháu gái mình, dẫn lỗi con nhóc kháu khỉnh ấy bước vào thế giới mà tôi đã quá tuyệt vọng để lìa xa.
Tôi phỉ nhổ vào những lời cầu nguyện ấy.
Renee tin rằng, trong những giây phút thú nhận thẳng thắn của nó, nó tin rằng nó là người duy nhất chăm sóc cho tôi sau ngần ấy năm. Nó thấy nó thường xuyên đến thăm nơi an nghỉ của tôi như một huy hiệu danh dự, một thứ gì đó để khoe khoang với lũ bạn của nó bởi vì điều đó khiến nó trở thành một người tốt.
Nếu nó muốn tôn vinh những kỉ niệm với cha ruột của nó, nó nên rút cái phích cắm ra nhiều năm trước rồi.
Nhưng dĩ nhiên rồi, nó khăng khăng rằng tôi sẽ không muốn điều đó, thứ tôi cho rằng là lỗi của tôi. "Ông chỉ sợ mỗi duy nhất một thứ," nó nói với các y tá. "Tôi biết ông ấy sẽ không bao giờ tỉnh dậy, nhưng đây là điều cha tôi mong muốn."
____________________
Link bài gốc tiếng anh