TruyệnThe Revenge Of The Soul Eater (WN) - Chương 27: Quyền của một nô lệ & Chương 28: So tài

Được viết bởi: Daniel


Chương 27: Quyền của một nô lệ




Chương 28: So tài



“Ngươi vẫn luôn chịu khó lượm thảo mộc quá nhỉ. Hay làm dược sĩ đi cho rồi? Nếu làm thế, ta nghĩ ngươi sẽ có ích với mọi người đấy.”

Một cái mũ nhọn, cây trượng, và áo choàng pháp sư.

Miroslav vẫn bận đồ như thường lệ, và chửi rủa tôi như mọi khi.

Điều duy nhất khác biệt là mái tóc đỏ dài của cô đã được cắt ngắn đi nhiều. Hiện tại, mái tóc ngắn, bím gọn đã gần như giấu gọn dưới mũ của cô ta.

“Cảm ơn vì lời khuyên. Nói xong rồi thì phiền cô lượn đi được không? Không như các người có thể kiếm sống nhờ bợ đít bang hội, tôi khá là bận đấy?”

“Ta cũng chẳng muốn tiếp chuyện ngươi, nhưng”

Miroslav nhìn về phía Ciel đang đứng đằng sau tôi. Cô ta làm bộ mặt đau xót khi thấy Ciel kiệt sức đến nhường nào.

“Bắt một cô bé nhỏ tuổi hơn mình gánh tất cả hành lý… tên rác rưởi. Mà, cũng chẳng phải là điều gì mới lạ.”

“Tôi làm gì với nô lệ của mình chẳng được. Một con giết người không có quyền nói tôi phải làm gì hết.”

“Một thằng đần vừa học được từ mới đó à? Hơn nữa, ngươi sẽ chọc giận chủ bang nếu cứ giữ cái trò vu khống đó đấy.”

“Im đi. Mấy người không phải cất công đến tận đây để làm việc này đâu. Cuộc nói chuyện này phiền phức quá đấy.”

“Bọn ta nghe được những điều dơ bẩn mà ngươi làm với cô bé này để thỏa mãn bản thân mỗi tối rồi. Điều đầu tiên ngươi làm sau khi bằng cách nào đó kiếm được một số tiền mà mình không xứng đáng, đó là kiếm một nô lệ và tỏ ra bản thân là một thằng vô cùng hèn hạ ư? Nếu muốn có phụ nữ để ôm, thì ngươi nên tìm cách làm phụ nữ có thể đổ mình trước ấy!”

Sau khi Miroslav nói xong, xem ra là đến lượt Larz.

Hắn có lẽ đã kìm nén nó. Tôi có thể thấy khuôn mặt hắn giờ đang cực kỳ căm phẫn.

Như tôi đã từng nói, Larz xuất thân từ một làng thôn. Việc người ta bán vợ hay con gái để trả nợ không có gì mới mẻ với cậu ta.

Những câu chuyện kiểu như vậy luôn khiến hắn nổi giận đến lạ lùng. Iria cũng vậy, vì cô ấy cũng xuất thân cùng một nơi với hắn.

Tôi không được nghe rõ chi tiết, nhưng nghe nói hai người họ có lẽ đã từng mất người thân hay bạn bè theo cách như vậy.

“Sora, cô bé đó đã trở thành nô lệ là vì gia đình em ấy đúng không? Chăm sóc chu đáo cho em ấy. Nếu không thể, thì thả em ấy ra!”

“Như tôi đã nói, mi nghĩ mi là ai mà có quyền bảo tôi phải làm gì với nô lệ của mình? Gì cơ, thả em ấy á? Tự lo việc của mình đi”

“Nếu là vậy, thì tôi cũng có cách làm riêng của mình”

Larz nói điều đó trong khi với tới cây kiếm đang dắt ở thắt lưng.

Tôi chế nhạo hắn khi thấy việc đó.

“Ấy, gì thế? Thèm nô lệ quá nên muốn cướp à? Hay muốn giết người? Bảo sao lại phục kích tôi chốn ít người thế này. Với cái sự cố trước cũng vậy. Falcon Sword quả nhiên xuống cấp quá rồi đấy!”

“Thôi xàm ngôn đi, tôi không cướp của cậu! Mà tôi sẽ đánh cho cậu tỉnh ra!”

“Phục kích để cố lấy đi đồ đạc của người khác, chẳng cướp thì là gì. Chỉ có trong mấy cuốn sách mi đọc thì mọi thứ mi làm mới dưới nhân danh công lý thôi, ngài anh hùng ạ”

“…Vậy là, dù thế nào cậu cũng không nghe bọn này nói chứ gì?”

“Nói ta nghe các người, trong khi các người chỉ ép đặt mấy cái lý tưởng của riêng bản thân vào đầu người ta từ nãy tới giờ… Cứ cho là tôi thả cô bé này như mi nói đi, tôi được lợi lộc gì? Con bé tốn 30 đồng vàng đó?”

“Nếu thế, tôi sẽ trả lại cậu 30 đồng vàng! Vậy là ổn rồi chứ gì?!”

“Đừng hòng. Thằng ngu nào mua một thứ giá 30 vàng rồi lại bán đi với giá 30 vàng hả?”

“Được thôi, sáu mươi vậy, hay một trăm cũng được! Ra giá đi, muốn bao nhiêu tôi cũng trả!”

Larz hét lên trong cơn giận dữ.

Ngay cả một mạo hiểm giả hạng 6 cũng không thể có chuyện kiếm được một trăm đồng vàng.

Tuy nhiên, là hắn thì có thể. Ngay cả khi tôi có nâng giá đến năm trăm, thậm chí là một ngàn, hắn có thể sẽ dùng con át chủ bài đó là đi hỏi hiệp hội thương gia Sauzar giúp đỡ.

Tôi nhếch mép khi nghĩ tới điều đó.

“Ờ vậy được, một triệu đồng vàng.”

“…Haah?”

“Sao thế? Tôi bảo một triệu đồng vàng. À, nếu mi muốn, chúng ta có thể chia thành mười khoản trả góp một trăm ngàn mỗi tháng cũng được.”

“Quỷ tha ma bắt ngươi đi! Không bao giờ tôi có được số tiền như thế!”

“Chính mi tự nói ta muốn bao nhiêu cũng được mà.”

“Nó có giới hạn thôi!”

“Nghe này, mi tính bảo ta rằng sẽ mua một thứ bằng thứ mà mi không có ư? Rõ ràng là muốn choảng nhau rồi. Tại sao cậu nghĩ tôi lại phải xem xét mi có bao nhiêu tiền rồi mới được ra giá hả?

Nói xong, tôi cười chế nhạo hắn.

“Có thể mi nghĩ là ta sẽ ra giá hai hoặc ba trăm đồng vàng, vậy mi có hứa với ta rằng mình có thể thực sự đem số tiền đó ra không? Ta đoán nếu yêu cầu tới từ một mạo hiểm giả hạng 6 có triển vọng và là con rể tương lai, thì số tiền đó cũng chẳng là gì so với hiệp hội Sauzar đâu nhỉ. Ồ, kế hoạch hoàn hảo đấy chứ. Về việc ai nghĩ ra kế hoạch đó… Chà, chắc cũng chẳng cần phải nghĩ đâu nhỉ.”

“Grừ…”

“Giải cứu nô lệ bị tra tấn. Một thể loại câu chuyện về anh hùng mà mi rất thích, nhưng thật đáng tiếc Larz. Coi như đây là bài học cho mình đi và đừng làm phiền ta nữa. Nếu tiếp tục con đường làm mạo hiểm giả, mi sẽ thành công đấy. Chứ đừng để bị lừa bởi ả pháp sư đằng kia.”

“Ta…ta thách đấu ngươi một trận đấu tay đôi.”

“Gì?”

“Một trấn đấu tay đôi, Sora!”

Nói xong, Larz tháo găng tay trái ra rồi ném vào tôi.

Chiếc găng tay của hắn đập vào ngực tôi rồi rơi xuống đất.

“Chiến đấu với ta vì tự do của cô bé! Thả em ấy nếu ta thắng!”

“Ta từ chối”

“Cậu chạy à?!”

“Chạy cái gì mà chạy, ta cấp 1 đó? Ta chẳng có lý do gì để đâm đầu vào một trận đấu ta không thể thắng. Chẳng có lợi lộc gì nếu ta thắng cả.”

“Nếu là vậy”

“Nếu là vậy, ngươi mà thắng thì ta sẽ trở thành nô lệ đáng yêu cho ngươi!”

Miroslav bước lên cắt lời Larz khi hắn đang nói dở lời.

Cô ta nói với giọng điệu nhún nhường như thể đang chế giễu tôi.

“Ngươi sẽ không chấp nhận nếu không có lợi ích gì mà đúng không? Ngươi có thể biến ta làm nô lệ và làm mọi thứ với ta ngươi muốn. Ồ, tất nhiên, tài sản giàu có của ta cũng sẽ trở thành của chủ nhân nữa, thấy sao? Đá phép đắt tiền và những cuốn sách ma thuật… ta không biết chúng đáng giá bao nhiêu, nhưng ít nhất là hơn 30 đồng vàng đó.”

“O-oi, Miro!”

“Không sao đâu Larz. Có một trên một ngàn cơ hội cậu mới thua. Tớ có hứa gì cũng chẳng thành hiện thực đâu. Hơn nữa, Ngay cả khi một trên một ngàn cơ hội đó có xảy ra đi chăng nữa… Thì cũng là do tớ đã tin cậu. Tớ sẽ chấp nhận với niềm tự hào và không chút oán trách”

“Miro…làm tới mức như vậy vì tớ…”

Larz và Miroslav, cả hai ai nấy đều rơm rớm nước mắt và mặt thì ửng đỏ.

Họ bắt đầu cùng nhau đi vào thế giới của riêng mình mà chẳng màng gì đến mọi người xung quanh như thường lệ.

Cơ mà, ẩn ý của tình huống lần này hơi khác một chút so với lần trước.

“Lời đề nghị của cô không tệ, nhưng tôi không cảm thấy mình muốn chấp nhận chúng. Để sống cùng một con giết người, tôi xin kiếu.”

“Sora, ngươi…!”

“Chà, nếu là cô nàng elf đằng kia thì tôi sẽ cân nhắc.”

Nói xong, tôi nhìn Lunamaria, người chưa nói một câu nào cho tới hiện tại.

Iria cũng chưa nói gì cả, nhưng có lẽ là vì nhường lại cho Miroslav nói do cô ta là người bắt đầu cuộc nói chuyện. Giống kiểu tin tưởng khả năng giao tiếp của cô ta vậy.

Đột nhiên, Lunamaria nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu khi tôi quay sang để nhận câu trả lời.

“T-tớ?”

“Một elf nô lệ trẻ mãi không già có giá không dưới trăm đồng vàng đâu. Tuy nhiên, cần sự chấp thuận của người nô lệ trước khi trở thành nô lệ. Nếu cô thấy lời của con giết người với thủ lĩnh cô ngớ ngẩn quá thì bỏ đi vậy.”

Tôi nói rồi nhìn Larz.

Sau đó, tôi chỉ vào găng tay dưới đất rồi nói tiếp.

“Nếu không đáp ứng được điều kiện ta đưa ra, thì nhặt găng tay lên Larz”

“…Nói thật đấy à?”

“Phải, y như những gì ta nói. Mi muốn làm lớn vụ này tới trong tầm quản lý của bang hội hay cần một thương nhân nô lệ có mặt không? Nếu mài thắng, ta sẽ thả Ciel ngay tại chỗ. Nếu ta thắng, Lunamaria sẽ trở thành nô lệ của ta. Không cần phải nói, mi cần phải có sự đồng ý của Lunamaria trước điều khoản đó. Không làm được thì không đấu. Thấy sao?”

“…Tôi chấp nhận. Tôi sẽ thuyết phục Luna và nhanh chóng sắp xếp một địa điểm với bang hội. Nhưng Sora, cho tới ngày ấy”

“Yên tâm, ta sẽ không động một ngón lên Ciel. Mi có thể hỏi đứa con gái chủ trọ mà lúc nào cũng núp bên ngoài cửa ta theo dõi ấy, xem ta có nói láo hay không.”

Dứt lời, tôi nhặt găng tay dưới chân.

Đó là lúc, mà trận so tài giữa tôi và Larz đã được quyết định, với nhân tố quan trọng phía sau là ý chí của Ciel và Lunamaria.





Nguồn chương 28

Posted on April 28, 2020 05:32:24 PM


7
Donate free




Đăng nhập để tham gia thảo luận! Hoặc bạn có thể bình luận bằng facebook ở dưới.