Anh - ViệtTruyện về tình mẹ [song ngữ ]

Được viết bởi:


Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi. Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”. Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”. Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore. Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi. Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao? Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo. Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi: “Con yêu quý, Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ.. Mẹ yêu con lắm, Mẹ..."


Childhood and growing up, I always hate my mother. The main reason is probably because she only has one eye. She is heading to classmates mocked me. My mother raised me to Cook College. Once she came to the school to make me make me ashamed. Why did she do this to me? I suspended her, throw her a look then disappeared. The next day, one child you learn in class la up: "Hey, I see. Your mother has only one eye! ". I just wanted to bury her shame. I just wish she disappeared from my life. That day in school about me straight to her: "I just want to turn the fool!". My mother said nothing. Also, I didn't notice anything to the speech, because at that time my heart filled with anger. I didn't notice anything to mom's feelings. I just want to get out of the House, no longer associated with my mother. So I try to study hard, and finally, I get a scholarship to go to school in Singapore. Then, I married, buying a home and have children. My wife is my home country, I tucked her back to her mother, saying only his orphaned young. I am satisfied with my life, with my wife and the physical facilities I have been in Singapore. I bought my mother a small house, silently send a little money on her courtesy, myself the full duty. I forced my mother not be in contact with me. One day, her mother suddenly comes to visit. For years she didn't see me, even she has never seen the child. When you see an old lady looks blue flood, these doors stand before I had a child laughing, a panic. I'm angry just worry his wife I know shouted: "How dare you come here do I fear? Get out of here! ". My mother just softly answered "Oh, sorry, I confused the address!" and quietly turned away. I didn't contact her for a long time. Boy, my mom did you them humiliating, teasing you now I plan to spoil the lives of your children are? One day, receiving a letter of invitation to meetings of old school trip home, I lied to my wife is right. After the meeting, I visited my mother's House because of curiosity than to visit her mother. Those neighbors say that my mother had died a few days earlier and do not have relatives, Department of social welfare was buried. I do not get a small tears. They handed me a letter to me: "I love you, I think of you. I'm sorry about the sudden via Singapore and dared make you must fear. I'm so happy to hear about the school you attend meetings, but I fear I can't step out of bed to come look at it. My mother did regret the shame with friends during the time your child goes to school here. You know, I have a tiny, the crashes and corrupt lost one eye. I can't see my children growing up that has only one eye, so I went for my mom's eyes. My mother sold all I had to doctor can change the eyes for me, but my mother never regretted that. I'm so proud because I've been so people, and pride for what my mother has done for you. I've seen a whole new world, by his mother's eyes, instead of the mother. . I love you so much, Mom ... '

Posted on October 03, 2016 09:35:14 PM


3
Donate free




Đăng nhập để tham gia thảo luận! Hoặc bạn có thể bình luận bằng facebook ở dưới.