Anh - ViệtTuyển tập truyện ngắn song ngữ Anh - Việt hay

Được viết bởi: What ?


Tuyển tập truyện ngắn song ngữ Anh - Việt hay



Tuyển tập truyện ngắn song ngữ Anh - Việt giúp bạn nâng cao trình độ tiếng anh của mình. Các bạn có thể vừa học tiếng anh và vừa thư giãn qua các mẫu chuyện hay, giúp trình độ tiếng anh của bạn ngày càng tốt hơn



1. PUPPIES FOR SALE



A store owner was tacking a sign above his door that read “Puppies for Sale”. Signs have a way of attracting children, and soon a little boy appeared at the store and asked, “How much are you gonna sell those puppies for?” The store owner replied, “Anywhere from $30 to $50.” The little boy reached into his pocket and pulled out some change. “I have $2.37, can I look at them?” The store owner smiled and whistled. Out of the back of the store came his dog running down the aisle followed by five little puppies. One puppy was lagging considerably behind. Immediately the little boy singled out the lagging, limping puppy.

“What’s wrong with that little dog?” he asked. The man explained that when the puppy was born the vet said it had a bad hip socket and would limp for the rest of it’s life. The little boy got really excited and said “That’s the puppy I want to buy!” The man replied “No, you don’t want to buy that little dog. If you really want him, I’ll give him to you.” The little boy got upset. He looked straight into the man’s eyes and said, “I don’t want you to give him to me. He is worth every bit as much as the other dogs and I’ll pay the full price. In fact, I will give you $2.37 now and 50 cents every month until I have him paid for.”

The man countered, “You really don’t want to buy this puppy, son. He’s never gonna be able to run, jump and play like other puppies.” The little boy reached down and rolled up his pant leg to reveal a badly twisted, crippled left leg supported by a big metal brace. He looked up at the man and said, “Well, I don’t run so well myself and the little puppy will need someone who understands.” The man was now biting his bottom lip. Tears welled up in his eyes… He smiled and said, “Son, I hope and pray that each and every one of these puppies will have an owner such as you.”

BÁN CHÓ CON



Chủ một cửa hàng bách hóa đính kèm trên bảng hiệu ở cửa hàng dòng chữ “Bán chó con”. Bảng hiệu liền thu hút trẻ nhỏ ngay, và đúng như vậy, một cậu bé đã đến dưới bảng hiệu của chủ cửa hàng bách hóa. “Ông định bán những con chó nhỏ với giá bao nhiêu?”, cậu bé hỏi. Chủ cửa hàng bách hóa trả lời: “Bất cứ giá nào từ 30 đô la đến 50 đô la”.

Cậu bé lấy trong túi và đặt ra ngoài một ít tiền lẻ. “Cháu có 2 đô la 37 xu”, cậu bé nói. “Làm ơn cho cháu nhìn chúng được không?”.

Chủ cửa hàng bách hóa mỉm cười, huýt gió và đi xuống chuồng chó. Ở đằng sau là một con chó đang bị cách ly. Ngay lập tức cậu bé phát hiện ra con chó khập khiễng, đi chậm phía sau và nói: “Có điều gì không bình thường với con chó nhỏ này à?”.

Chủ cửa hàng bách hóa giải thích rằng bác sĩ thú y đã khám bệnh cho con chó nhỏ này và phát hiện ra nó không có cái hông. Nó sẽ luôn luôn đi khập khiễng và luôn luôn bị tật.

Cậu bé cảm thấy bị kích động và nói: “Đó là con chó nhỏ mà cháu muốn mua”.

“Không, cháu không nên mua con chó nhỏ đó. Nếu cháu thật muốn nó, chú sẽ tặng nó cho cháu”, chủ cửa hàng bách hóa nói.

Cậu bé nhận được kết quả hết sức bất ngờ. Cậu nhìn thẳng vào trong đôi mắt của ông chủ cửa hàng bách hóa, chỉ ngón tay về phía con chó và nói: “Cháu không muốn chú tặng con chó cho cháu. Con chó nhỏ đó trị giá nhiều như tất cả con chó khác và cháu sẽ trả giá đầy đủ. Nói tóm lại, cháu sẽ đưa cho chú 2 đô la 37 xu bây giờ, và 50 xu mỗi tháng cho đến khi cháu trả hết cho chú”.

Chủ cửa hàng bách hóa lưỡng lự và khuyên: “Thật ra cháu không nên mua con chó nhỏ này. Nó không thể nhảy và chơi với cháu như những con chó khác”.

Đến đây, cậu bé cúi xuống và ôm con chó đang thở hổn hển, cái chân bị xoắn rất xấu, chân trái bị tật được chống giữ bởi một thanh chống kim loại lớn. Cậu bé nhìn chủ cửa hàng bách hóa và trả lời một cách nhẹ nhàng: “Tốt, cháu không đi dạo một mình, và con chó nhỏ sẽ cần một người nào đó quan tâm đến!”.

Who You Are Makes a Difference - Giá trị của sự quan tâm



Who you are makes a difference



One night a man came home to his 14 –year-old son and sat him down. He said, "The most incredible thing happened to me today. I was in my office and one of the junior executives came in and he told me that he admired me and gave me a blue ribbon for being creative genius. The blue ribbon that says 'Who I am makes a difference'. Then he gave me an extra ribbon and asked me to find somebody else special to honor. As I was driving home tonight, I started thinking about whom I would honor with this ribbon and I thought about you.

My days are really hectic, and when I come home, I don't pay a lot of attention to you. Sometimes I scream at you for not getting enough good grades in school and for your bedroom being a mess, but somehow tonight, I just wanted to sit here and, well, just let you know that you do make a difference to me. Beside your mother, you are the most important person in my life. You're a great kid and I love you".

The startled boy started to sob and sob, and he couldn't stop crying. His whole body shook. He looked up at his father and said, through his broken tears, "I was planning on committing suicide tomorrow, Dad, because I didn't think you loved me. Now I don't need to do that."

-Helice Bridges

Love cures people – both the ones who give it and the ones who receive it.

-Karl Menninger

Giá trị của sự quan tâm



Một buổi tối sau giờ làm việc, một người đàn ông trở về nhà và ngồi nói chuyện với cậu con trai 14 tuổi của mình: "Hôm nay bố gặp một chuyện rất lạ. Khi bố đang ở văn phòng, một nhân viên bước vào và nói rằng anh ấy ngưỡng mộ bố, và đã tặng bố chiếc nơ xanh này để tôn vinh tài năng sáng tạo của bố, trên chiếc nơ có ghi 'Tôi đã làm nên sự khác biệt'. Anh ấy cũng đưa bố một chiếc nơ nữa và nói bố có thể trao tặng nó cho một người đặc biệt khác. Trên đường về nhà, bố nghĩ xem mình có thể tặng ai, và bố đã nghĩ đến con. Bố muốn trao tặng chiếc nơ này cho con.

Bố thật sự rất bận nên mỗi khi về nhà, bố đã không quan tâm nhiều đến con. Đôi khi bố la mắng vì con không đạt điểm cao hoặc vì con không dọn dẹp để phòng ngủ bề bộn. Nhưng tối nay, không hiểu sao bố lại muốn ngồi đây với con và... chỉ muốn nói cho con biết rằng đối với bố, ngoài mẹ con ra, con là người quan trọng nhất.Con là một đứa con tuyệt vời và bố rất thương yêu con".

Cậu bé giật mình sửng sốt, và bắt đầu thổn thức, toàn thân cậu rung lên. Cậu ngước nhìn bố qua làn nước mắt và nói: "Vậy mà con định sẽ từ giã cuộc đời vào ngày mai vì con nghĩ bố không yêu thương con. Giờ đây, con không cần phải làm như thế nữa".

-Helice Bridges

Tình yêu có thể hàn gắn con người, đối với cả người cho và người nhận nó.

-Karl Menninger

Heaven and Hell - Thiên đàng và địa ngục



Heaven and hell



A holy man was having a conversation with the Lord one day and said,

'Lord, I would like to know what Heaven and Hell are like.'

The Lord led the holy man to two doors.

He opened one of the doors and the holy man looked in. In the middle of the room was a large round table. In the middle of the table was a large pot of stew, which smelled delicious and made the holy man's mouth water.

The people sitting around the table were thin and sickly. They appeared to be famished. They were holding spoons with very long handles that were strapped to their arms and each found it possible to reach into the pot of stew and take a spoonful. But because the handle was longer than their arms, they could not get the spoons back into their mouths.

The holy man shuddered at the sight of their misery and suffering.

The Lord said, 'You have seen Hell.'

They went to the next room and opened the door. It was exactly the same as the first one. There was the large round table with the large pot of stew which made the holy man's mouth water. The people were equipped with the same long-handled spoons, but here the people were well nourished and plump, laughing and talking.
The holy man said, 'I don't understand.'

'It is simple,' said the Lord. 'It requires but one skill. You see they have learned to feed each other, while the greedy think only of themselves.'

Thiên đàng và địa ngục



Một người sùng đạo nói chuyện với Chúa.

"Thưa Chúa, con rất muốn biết Thiên đường và Địa ngục như thế nào". Chúa dẫn anh ta vào hai cái cửa...

Chúa mở cái cửa đầu tiên, người đàn ông nhìn vào.

Ở giữa phòng có một cái bàn tròn lớn. Ở giữa bàn có một nồi nước hầm bốc khói nghi ngút trông thật ngon và hấp dẫn, khiến cho người đàn ông nhỏ nước miếng.

Nhưng mọi người ngồi xung quanh bàn thì lại gầy guộc, xanh xao, cứ như là bị bỏ đói từ lâu vậy.

Mỗi người ai cũng đang cầm chiếc thìa có cán dài được buộc vào cánh tay. Họ có thể với chiếc thìa dài tới nồi nước hầm để múc, nhưng vì nó dài quá, và bị buộc vào tay, nên họ không thể cho vào miệng được.

Người đàn ông rùng mình trước cảnh tượng khổ sở như vậy. Chúa nói: "Đấy, con vừa nhìn thấy Địa ngục".

Tiếp tục họ bước sang phòng thứ hai và mở cửa. Mọi thứ xung quanh đều giống phòng đầu tiên. Có một cái bàn tròn lớn với một nồi nước hầm hấp dẫn làm cho người đàn ông nhỏ nước miếng. Mọi người xung quanh cũng cầm cái thìa có cán dài, nhưng mọi người ở đây trông thật béo tốt, no nê, mãn nguyện, cười nói rôm rả.

Người đàn ông thắc mắc: "Con không hiểu, thưa Chúa".

"Đơn giản thôi" - Chúa đáp - "Ở nơi này, mọi người biết cách đút cho nhau ăn".

Lady, are you rich? - Thưa cô, cô giàu chứ ạ?



Lady, are you rich?



They huddled inside the storm door - two children in ragged outgrow coats.

"Any old papers, lady?"

I was busy. I wanted to say no - until I looked down at their feet. Thin little sandals, sopped with sleet. "Come in and I'll make you a cup of hot cocoa." There was no conversation. Their soggy sandals left marks upon the hearthstone.

Cocoa and toast with jam to fortify against the chill outside. I went back to the kitchen and started again on my household budget...

The silence in the front room struck through to me. I looked in.

The girl held the empty cup in her hands, looking at it. The boy asked in flat voice, "Lady... are you rich?"
"Am I rich? Mercy, no!" I looked at my shabby slipcovers.

The girl put her cup back in its saucer - carefully. "Your cups match your saucers." Her voice was old with a hunger that was not of the stomach.

They left then, holding their bundles of papers against the wind. They hadn't said thank you. They didn't need to. They had done more than that. Plain blue pottery cups and saucers. But they matched. I tested the potatoes and stirred the gravy. Potatoes and brown gravy - a roof over our heads - my man with a good steady job - these things matched, too.

I moved the chairs back from the fire and tidied the living room. The muddy prints of small sandals were still wet upon my hearth. I let them be. I want them there in case I ever forget again how very rich I am.

Thưa cô, cô giàu chứ ạ ?



Hai đứa bé co mình trong chiếc áo khoác quá khổ, rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa, run rẩy mời tôi:

"Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ?"

Tôi đang bận, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, thế nhưng khi nhìn xuống đôi chân của chúng, tôi thật không đành lòng. Những đôi dép lê bé xíu, ướt sũng vì mưa tuyết. "Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly cacao nóng!" Chúng lặng lẽ bước theo tôi. Hai đôi dép lê sũng nước được đặt trên bệ lò sưởi để hong cho khô.

Cacao và bánh mì nướng ăn kèm mứt có thể làm ấm lòng trước cái lạnh buốt giá bên ngoài. Đưa thức ăn cho bọn trẻ xong, tôi lại vào bếp để tiếp tục với những con số chi tiêu trong gia đình.

Không khí yên ắng trong phòng khách khiến tôi cảm thấy hơi làm lạ. Tôi nhìn vào trong phòng.

Cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng rụt rè: "Thưa cô, cô có giàu không ạ?"

"Cô giàu có ư? Không, không đâu cháu ạ!" - Vừa nói, tôi vừa ngao ngán nhìn tấm khăn trải bàn đã sờn cũ của mình.

Cô bé cẩn thận đặt chiếc tách vào đĩa. "Những chiếc tách của cô thật hợp với bộ đĩa!" Giọng nói của cô bé có vẻ thèm thuồng.

Thế rồi chúng ra đi, trên tay cầm theo gói báo cũ, băng mình trong ngọn gió rét căm căm. Chúng không nói lời cảm ơn. Nhưng quả thật, chúng không cần phải cảm ơn tôi. Những gì chúng đã làm cho tôi còn hơn cả tiếng cảm ơn. Những chiếc tách và đĩa bằng gốm màu xanh trơn của tôi là loại thường thôi. Nhưng chúng là một bộ rất hợp. Tôi nếm thử món khoai tây và khuấy nồi súp. Khoai tây và món súp, rồi mái nhà, cả người chồng của tôi với công việc ổn định - tất cả đều rất phù hợp với tôi.

Tôi đẩy chiếc ghế đang ở trước lò sưởi vào chỗ cũ và dọn dẹp lại căn phòng cho gọn gàng. Vết bùn từ đôi dép lê ướt sũng của hai đứa bé vẫn còn đọng lại trên mặt lò sưởi, nhưng tôi không lau đi. Tôi muốn giữ chúng lại, để lỡ đâu có ngày tôi lại quên rằng mình giàu có đến mức nào.

Chúc đọc chuyện vui vẻ !


Posted on November 09, 2016 08:47:13 AM


3
Donate free




Đăng nhập để tham gia thảo luận! Hoặc bạn có thể bình luận bằng facebook ở dưới.