TruyệnVol 1 - Chương 8 - Ý nghĩa của cái tên Sora : The Revenge Of The Soul Eater (WN)

Được viết bởi: Daniel


Tôi ghét cái tên Sora của mình.
Mỗi lần có người gọi tên tôi, tôi có cảm giác như thể họ đang nói với tôi rằng tôi là một kẻ rỗng tuếch.
Không, có ai đó đã nói thẳng sự thật này với tôi vào thời điểm gần đây.

Đó là khi tôi bị bỏ rơi bởi người em trai của mình, Raguna, ở võ đường.
Tôi có thể chịu đựng được điều này, nhưng không chỉ em trai mà tất cả những người khác đều khinh bỉ, thương hại tôi.

"Mày... Thay vì Sora, mày nên có tên là Kara. Kẻ trống rỗng."
(Trans Eng : Sora (空) có nghĩa là bầu trời, nhưng có thể có nghĩa là "trống rỗng", và (空) đọc là Kara)

Tôi cảm thấy có lỗi với Raguna vì bản thân là một người anh yếu đuối trong bản thân nó là người thừa kế gia đình. Dù cho tôi nghĩ như thế nào về điều này, Raguna thự sự thích hợp để làm người thừa kế.

Vào ngày chúng tôi lên 7 tuổi.

Khi đó sự khác biệt giữa tôi với Ayaka, Raguna và tất cả những học viên khác đều trở nên rõ ràng, tất cả những người xung quanh tôi, đặc biệt là cha đều đã nhìn tôi với đôi mắt lạnh lẽo.

"Tại sao mẹ lại đặt cho con cái tên như vậy ?!" Tôi có lần đã đến và hét lên với mẹ.
Tôi đã trút giận lên mẹ mình, nhưng bà ấy không nói gì cả.
Tất cả những gì bà ấy làm là ôm tôi - đứa con thảm hại của bà và đưa tôi ra sân.

Mẹ tôi là người luôn bị ốm.
Cơ thể mẹ yếu ớt cả đời, nhưng nó càng trở nên rõ ràng hơn sau khi bà sinh tôi và mẹ phải dành phần lớn thời gian để nằm trên giường.
Phòng riêng của mẹ, biệt thự và sân trong. Đó là toàn bộ thế giới của bà.
Có lẽ vì điều đó, bà thực sự thích nhìn lên bầu trời.
Mẹ thích bầu trời đầy nắng.
Mẹ thích bầu trời nhiều mây.
Mẹ thích bầu trời khi mặt trời mọc, Mẹ thích bầu trời khi mặt trời lặn.

Mẹ thích bầu trời vào những ngày mưa, mặc dù thỉnh thoảng mẹ sẽ nói đùa rằng mẹ ghét điều đó một chút vì không thể đi bộ trong sân khi trời mưa. Tuy nhiên, tôi hiểu rằng bà thích nhìn những đám mây mưa chỉ bằng việc nhìn thấy vẻ mặt của mẹ.

Bất kể ở đâu và khi nào, bầu trời luôn ở đó khi mẹ ngước lên, cho thấy tất cả các những khía cạnh khác nhau của nó.

Ngay cả những người thân yêu của mẹ ở xa cũng sẽ nhìn vào bầu trời giống vậy. Chúng ta được kết nối dưới cùng một bầu trời - Bà ấy nói rằng nếu nghĩ như vậy, bà sẽ không cảm thấy cô đơn.
"Khi đó, cái tên đầu tiên mẹ nghĩ ra chính là Sora.
Mẹ mong con khi lớn lên sẽ trở thành một người đàn ông hào phóng, người sẽ có một trái tim lớn như bầu trời"

"Con biết không, Sora?"

Mẹ tôi mỉm cười khi gọi tôi, đứa con trai nghịch ngợm vẫn khóc khi nghe câu chuyện của mình.

"Không có gì là xấu khi nói rằng con là một người trống rỗng. Nếu vậy, thì con có thể tự lấp đầy bản thân và trở thành người mà con muốn trở thành mà. Dù con chọn con đường nào, với tư cách là mẹ của con, mẹ sẽ luôn ủng hộ."

◆◆◆

「…Haha, cái này được gọi là tia sáng cuối cùng của cuộc đời phải không?」
Tôi nở một nụ cười gượng gạo khi nằm trên mặt đất như một con sâu bướm bên trong tổ của Ruồi Vương.
Trong tình huống mà tất cả những hy vọng được cứu đã bị mất, tôi dường như đã nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng mà tôi có với mẹ trước khi bà qua đời, thật kinh khủng.

Sau khi mẹ nói rằng tôi có thể trở thành bất cứ thứ gì mà tôi muốn, làm thế nào để nói với bà ở thế giới bên kia rằng tôi đã trở thành một món ăn cho lũ côn trùng? Ahh, thật là nhục nhã.

Tôi di chuyển đầu và nhìn xuống cơ thể của tôi.
Cánh tay phải của tôi bị xé nát trước đó bởi ma thuật của Miroslav đã bị cắn bởi những con giòi xung quanh vết thương.
Phần rơi ra đã bị một nhóm giòi khác nuốt chửng cho đến giọt máu cuối cùng.
Tôi không còn ngón chân nào, và bàn tay trái của tôi đã biến mất.
Những con giòi xâm nhập vào cơ thể tôi qua những vết thương và hiện đang phát ra âm thanh giòn tan khi chúng gặm nhấm xương chân tay.
Trong hoàn cảnh bình thường, tôi sẽ phải chịu đựng cơn đau dữ dội. Sẽ không có gì lạ nếu tôi phát điên hoặc chết vì sốc.
Tuy nhiên, tôi vẫn ổn.

Cũng không có đau. Ngược lại, tôi cảm thấy xương sống của mình ngứa ran trong khoái cảm mỗi khi chúng cắn.
Rất có thể, đó là do khả năng của những con giòi này.

Giống như một con muỗi ngăn chặn cảm giác đau đớn bằng cách tiêm một ít chất đặc biệt khi chúng cắn, những con giòi này có thể đang làm điều gì đó tương tự như vậy khi ăn.
Kết quả là, tôi đang ở trong một tình huống mà tôi sắp chết nhưng lại không cảm thấy như vậy. Trong khi tôi đang bị ăn thịt, nỗi sợ cũng đã bị ăn mòn.
Tiếp theo, những con giòi có kích thước bằng hạt đậu bắt đầu tập trung quanh mặt tôi.

「C-Cút đi! TRÁNH XA TAO RA!!」

Tôi vung và xoay đầu mình một cách mạnh mẽ để kiểm soát lũ giòi.
Những con giòi ban đầu có hơi lùi ra một chút, nhưng không lâu sau, nó lại tiếp tục đến gần tôi lần nữa.
Có phải chúng đang đợi tôi yếu đi? Hay nó chỉ đang chơi với con mồi?

Trong mọi trường hợp, rõ ràng là những con giòi nghĩ rằng con mồi ngon hơn khi chúng còn sống.
Nếu không, có lẽ chúng đã hoàn toàn nuốt chửng tôi, không sót tí gì từ lâu.

Có đủ giòi trong hang này để tôi chắc chắn về điều đó.
Ngay bây giờ, những con giòi mà tôi có thể nhìn thấy xung quanh có lẽ không đến mười phần trăm số lượng thực sự.

Nếu tất cả các ấu trùng ở đây đều nở thành Vua Ruồi, thì không chỉ thành phố Ishka mà toàn bộ Vương quốc Canaria cũng rất có thể sẽ bị diệt vong.
Và sau đó, bầy vua ruồi sẽ nhân lên nhiều hơn và tấn công Đế chế Ad-Astera láng giềng, sau đó bị tiêu diệt bởi những tấm khiên của hoàng đế - Gia đình người sử dụng ma kiếm Mitsurugi.
Người đàn ông tên Sora Mitsurugi, người được biến thành một con mồi sống của Vua Ruồi, sẽ được trở về với đất mẹ mà không ai biết. Tiếng reo hò mừng chiến thắng của mọi người sẽ vang vọng trên trái đất này được dành cho kẻ chiến thắng - những người anh em trong gia đình trước kia của tôi.
Khi tôi nghĩ về điều đó, sự sợ hãi, tức giận, không hài lòng và tuyệt vọng; tất cả những cảm xúc xấu xí đó tuôn ra như suối nước.

Những vết thương trên cơ thể tôi có lẽ đã đủ để gây tử vong. Chỉ vì tôi không cảm thấy đau, điều đó không có nghĩa là tôi ổn.Chắc chắn lượng máu tôi đã mất đang đạt đến mức gây chết người.
Ngay cả khi sự giúp đỡ đến lần thứ hai này, khả năng sống sót vẫn bằng không.
Tôi sẽ chỉ được cứu trong trường hợp có một linh mục trong nhóm giải cứu có thể sử dụng phép thuật 『Complete Recovery』, hoặc một nhà thám hiểm mang thuốc tiên trị bách bệnh.

Tuy nhiên, chỉ là cuộc sống của tôi sẽ được cứu. Tay chân bị mất của tôi sẽ không bao giờ trở lại. Tôi nghe nói rằng giáo hoàng của vương quốc thánh phương nam có thể sử dụng phép lạ 『Restoration』, nhưng thứ như vậy không đáng để sử dụng cho tôi.
Tôi sẽ không bao giờ có thể cầm một thanh kiếm nữa. Tôi sẽ không bao giờ có thể đi lại được nữa.
Tôi sẽ bị ăn mà không còn để lại một dấu vết gì trừ quần áo.

「AHHHHHHHHHHHHHHHHH?!」

Không thể chịu đựng nỗi tuyệt vọng, tôi hét lên như một thằng điên.

「Cút đi!! Tránh xa tao ra!! Đừng ăn nữa. Tôi không muốn chết ở đây !! TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT !! 」

Tôi lắc đầu như điên trong khi hét lên để cố gắng xua đuổi những con giòi vẫn trên cơ thể.
Tuy nhiên, sự tê liệt của vua ruồi rất mạnh khiến tôi không thể di chuyển từ cổ xuống.

Đã ba phút chưa kể từ khi tôi bắt đầu la hét?
Mặt đập xuống sàn vì kiệt sức.
Tôi rên rỉ khi cảm thấy đất lạnh chạm vào mặt mình.

「Chết tiệt... Tại sao, tôi đã làm gì để ra nông nỗi này ??」

Khi bang hội trục xuất tôi, các nhà thám hiểm khác nhanh chóng cắt đứt quan hệ với tôi. Nếu tôi làm theo lời khuyên của Larz, tôi có lẽ sẽ không kết thúc như thế này.
Nhưng điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải bỏ tất cả những nỗ lực mà tôi đã bỏ ra với tư cách là một nhà thám hiểm trong năm năm qua.
Đợi đã, lẽ nào quyết định của tôi khi trở thành một nhà thám hiểm năm năm trước là một sai lầm?

Nếu tôi chọn một con đường khác ngoài một nhà thám hiểm sau khi tôi bị đày khỏi hòn đảo, nếu tôi nghe lời khuyên của Ayaka và buông thanh kiếm, có lẽ năm năm qua sẽ không còn nữa.

Nhưng .. tôi đã thề với chính mình vào hôm đó.
Khi tôi đi tập về võ đường và phát hiện ra rằng mẹ tôi đã qua đời.
Tôi đã thề.
Tôi thề sẽ trở thành một người đàn ông hào phóng với một trái tim lớn như bầu trời.
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ thành công trong gia đình Mitsurugi đáng ngưỡng mộ.
Điều đó có nghĩa là bằng cách sử dụng Kiếm ma, tôi sẽ khuất phục quái vật, bảo vệ mọi người và trở thành một người được yêu quý.
...Tôi đã thề rằng tôi sẽ trở thành một người đàn ông mà mẹ tôi có thể tự hào, rằng tôi sẽ trở nên giống như cha tôi.

Tôi đã chọn trở thành một nhà thám hiểm sau khi bị đày khỏi đảo để thực hiện lời thề đó.
Bởi vì tôi - kẻ trống rỗng, có thể trở thành bất cứ thứ gì.
Thế là tôi trở thành một nhà thám hiểm. Tôi đã cố gắng hết sức trong năm năm này.

Tất cả để trở thành một người tuyệt vời như cha tôi. Sau đó, tôi có thể tự hào đến thăm mộ mẹ tôi và nói với bà về điều đó.

Đây có phải là cách nó kết thúc? Bị những con giòi này ăn thịt?
Cái quái gì thế? Đừng có đùa với tao nữa. Tôi không-

「TAO KHÔNG SỐNG SÓT CHO ĐẾN NGÀY HÔM NAY CHỈ ĐỂ BỊ ĂN BỞI LŨ GIÒI NÀY!!」

Nó xảy ra khi sự bất lực và hối tiếc của tôi bùng nổ.
Chuyển động của những con giòi xung quanh tôi đột nhiên thay đổi.
Với những âm thanh ọp ẹp kỳ lạ, những con giòi lao thẳng vào mặt tôi từng con một.

「Guhh?! Không…DỪNG LẠI- ĐỪNG ĐẾN ĐÂY!!」

Tôi tuyệt vọng di chuyển khuôn mặt của mình để cố gắng đuổi chúng đi.
Tôi đã cố gắng duy trì lâu như vậy bằng cách làm điều đó cho đến tận bây giờ.
Nhưng con giòi không nao núng lần này khi chúng bám vào mặt tôi.
Tôi có thể cảm thấy chúng đang chui vào tai và mũi của mình.

Chắc chắn, là vì chúng cho rằng cuộc đời tôi sắp kết thúc.
Thế nên ngay bây giờ sẽ là thời điểm tốt nhất để kết liễu con mồi.

Tuy nhiên, đôi môi của tôi đã bị ăn, mí mắt của tôi cũng chung số phận.

「……! ………, ……!!」

Có phải tôi đang cố hét lên trong giận dữ? Có phải tôi đang cố gắng nhờ giúp đỡ? Hay tôi đang cố cầu xin lòng thương xót?
Tôi tiếp tục hét lên mà không hề hiểu được mình đang cố gắng làm gì.
Tôi biết rằng sẽ không có ai trả lời, nhưng tôi vẫn tiếp tục.

Sau đó, tôi nghe thấy một câu trả lời từ một giọng nói không nên có ở đó.


Posted on April 01, 2020 05:29:53 PM


13
Donate free




Đăng nhập để tham gia thảo luận! Hoặc bạn có thể bình luận bằng facebook ở dưới.